Trở về Vân Khê viện, Trình Lạc Dung ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn cành liễu lay động theo làn gió bên hồ.
Ánh chiều tà phủ lên bóng nước một màu vàng nhạt, gợn sóng lăn tăn, phản chiếu từng cành lá mỏng manh khẽ lay động.
Bên trong phòng, hương trầm vấn vít, trà trong chén vẫn còn nóng, nhưng nàng chỉ im lặng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua miệng chén sứ.
Lan Vân vừa rót trà, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt chủ nhân:
“Tiểu thư, người thật sự định gả cho Tiêu đại công tử sao?”
Phải mất một lúc lâu, Trình Lạc Dung mới cất giọng, thanh âm bình thản đến đáng sợ:
“Ta sẽ gả, nhưng không phải với hắn.”
“Hả?”
Lan Vân ngẩn ra, vội hỏi: “Vậy... tiểu thư định gả cho ai?”
Trình Lạc Dung khẽ cười nhạt, đôi mắt phượng phản chiếu ánh hoàng hôn, sâu không thấy đáy. Ngón tay nàng vô tình phủi đi một chiếc lá vừa rơi bên khung cửa.
“Hoàng thượng.”
Tiếng trà rót trong chén đột nhiên khựng lại. Lan Vân suýt nữa đánh rơi bình trà trong tay, kinh ngạc thốt lên:
“Hoàng thượng chẳng phải đã hơn bảy mươi tuổi rồi sao? Giờ sức khỏe chẳng khác nào ngọn đèn trước gió, chẳng lẽ tiểu thư muốn...”
Tuẫn táng theo?
Trình Lạc Dung chỉ cười, không đáp. Trong đáy mắt thăm thẳm, tựa hồ ánh lên một tia ý cười khó đoán.
---
Nửa tháng sau.
Dưới tiết trời cuối hạ vẫn còn vương hơi lạnh, cổng lớn Phủ Thái Úy tấp nập kẻ ra người vào. Những cỗ kiệu sơn son thếp vàng lần lượt dừng lại trước cửa, quan viên cùng các vị thế gia công tử đều lục tục tiến vào.
Trình Thiệu Đường nét mặt hớn hở, vội bước lên đón khách.
Một cỗ kiệu được vây quanh bởi cấm vệ quân chậm rãi dừng lại trước cửa.
Tấm màn trúc khẽ lay động, một bóng dáng cao lớn chậm rãi bước ra.
Hắc bào thêu chỉ vàng, thắt lưng buộc ngọc, gương mặt tuấn mỹ dưới ánh nắng càng thêm nổi bật.
Tề Chính Dương.
Trình Thiệu Đường lập tức kính cẩn hành lễ, giọng đầy cung kính:
“Thái tử điện hạ ngự giá quang lâm, đúng là vinh hạnh lớn cho Trình gia ta.”
Tề Chính Dương cười nhạt, phất tay áo rộng, cung nhân phía sau lập tức dâng lễ vật lên.
“Sinh thần của Trình đại công tử, sao ta có thể không đến?”
Thanh âm hắn ôn hòa, như gió xuân lướt nhẹ qua mặt hồ.
Trình Thiệu Đường bật cười sảng khoái, đưa tay hướng về đại sảnh yến tiệc.
“Thái tử điện hạ, mời.”
Bên trong, tiếng đàn sáo hòa cùng tiếng cười nói, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt nhưng vẫn không kém phần long trọng.
Hầu hết khách mời hôm nay đều là con cháu danh gia vọng tộc, quyền thế ngút trời.
Khi Tề Chính Dương xuất hiện, tất cả đồng loạt cúi người hành lễ.
“Không cần đa lễ, các vị đứng lên đi.”
Nụ cười nhàn nhạt trên môi hắn tựa như ánh dương ban sớm, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, không ai có thể nhìn thấu.
Trình Thiệu Đường vội vàng mời hắn an tọa ở vị trí chủ vị.
Tề Chính Dương đưa mắt quét qua một lượt, ánh nhìn thoáng dừng lại ở một góc phòng, rồi lại nhanh chóng thu về.
Nàng vẫn không xuất hiện.