Trò Chơi Cầu Sinh: Thiên Kim Thật Từng Lăn Lộn Trong Tu Tiên Giới

Chương 9

Ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt phượng độc đáo xinh đẹp, dưới ánh sáng phản chiếu lấp lánh sắc hổ phách, long lanh như nước thu, khiến người ta phải ngoái nhìn.

Sống mũi thanh tú, đôi môi đỏ tự nhiên không cần son, gương mặt trái xoan với đường nét mềm mại mà rõ ràng.

Một mỹ nhân vừa có vẻ tiên khí vừa mang nét quyến rũ mê người!

Mặc Kinh Vũ chiêm ngưỡng nhan sắc của mình xong, dùng khăn lau tóc, rời nhà tắm đi qua phòng khách, đẩy cửa phòng ngủ thì không thấy bóng dáng hai đứa trẻ, khẽ nhíu mày, vừa định dùng thần thức tìm kiếm thì…

“Rầm!” Cửa phòng khách bị đẩy bật ra.

Mặc Kinh Vũ quay đầu liền thấy một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi, ăn mặc sang trọng nhưng hơi béo, dẫn theo hai gã đàn ông vạm vỡ xông thẳng vào.

Người phụ nữ đó chính là mẹ nuôi của nguyên chủ – Miêu Xuân Yến. Còn hai tên phía sau là đàn em của Lão Tam mặt sẹo hôm qua.

Vừa bước vào, cả ba người đều chết lặng vì nhan sắc rực rỡ như được buff của Mặc Kinh Vũ.

Miêu Xuân Yến là người hoàn hồn đầu tiên, tia ghen ghét độc ác trong mắt thoáng lướt qua rồi biến mất, lập tức bước tới nắm lấy tay Mặc Kinh Vũ, ra vẻ yêu thương nói:

“Kinh Vũ, con làm sao vậy! Sao còn chưa đưa hai đứa con hoang kia cho Vu lão? Ngoan nào con gái, chúng ta không thể đắc tội Vu lão được, đừng hồ đồ nữa! Không vướng bận, con còn có thể lấy được người đàn ông tốt hơn.”

Nói xong, liếc một vòng khắp phòng khách không thấy bóng dáng hai đứa nhỏ liền tiếp lời:

“Bọn nó đâu rồi? Người đâu? Không cần con vất vả nữa, mẹ sẽ đưa tụi nó cho Vu lão ngay bây giờ!”

Tống Tử U đang trốn trong phòng chứa đồ cùng em gái, nghe được lời Miêu Xuân Yến qua khe cửa, ánh mắt ánh lên sát khí, bàn tay nhỏ âm thầm khóa trái cửa. Quả nhiên, lời Vưu Kim nói hôm qua không đáng tin, mụ phù thủy già đó tuyệt đối sẽ không buông tha cho họ.

Tiếng “cạch” nhỏ vang lên nhưng không thoát khỏi tai Mặc Kinh Vũ. Tuy nhiên, cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, rút tay khỏi tay Miêu Xuân Yến.

Tia ghen ghét thoáng qua vừa rồi sao giấu được thần thức Kim Đan kỳ của cô. Nhìn khuôn mặt giả tạo đầy vẻ nhân hậu, đôi mắt phượng xinh đẹp của cô lạnh đi mấy phần.

Hừ! Cô không tin Vưu Kim không nói cho Miêu Xuân Yến biết chuyện hôm qua. Giờ mới sáng sớm đã vội vã đến đòi người, đúng là chẳng buồn che giấu dã tâm nữa rồi. Chỉ không biết Vưu Kim có biết chuyện hay không!

Mặc Kinh Vũ lạnh lùng châm chọc:

“Không cần! Dù sao Tử Tây và Tử U cũng là con tôi, tôi chưa đến mức điên cuồng đến mức đưa hai đứa trẻ làm cổ đồng cho Vu lão.”

Một câu đã vạch trần bản chất độc ác mà Miêu Xuân Yến cố giấu.

Nụ cười giả trên mặt Miêu Xuân Yến lập tức cứng lại. Bà ta tỏ vẻ kinh ngạc xen lẫn đau lòng:

“Kinh Vũ, con nghe ai nói nhảm vậy! Mẹ và Vu lão đã bàn rồi, hai đứa nhỏ… Tử Tây và Tử U được đưa đi là để làm dược đồng, học bản lĩnh! Từ nhỏ đến lớn mẹ luôn nuông chiều con hết mức, sao con có thể nghĩ mẹ như vậy!”

“Vậy cứ coi như tôi nghĩ thế đi. Tử Tây và Tử U tôi sẽ không giao cho ai cả, tôi sẽ tự mình nuôi.”

Giọng của Mặc Kinh Vũ nhẹ nhàng nhưng thái độ vô cùng kiên quyết.

Nét mặt giả tạo của Miêu Xuân Yến không thể duy trì được nữa, trong lòng nóng như lửa đốt. Lần đầu tiên Tống Nhạc Khang cầu xin bà ta, nếu không có hai đứa nhỏ làm cổ đồng, Vu lão sẽ không luyện Huyết Linh Cổ Vương giúp bà.

Không được! Hôm nay nhất định phải đưa hai đứa nhỏ đi!

Vì thế, Miêu Xuân Yến nhanh chóng đổi sắc mặt, ra vẻ bất đắc dĩ, vừa khuyên vừa dọa:

“Kinh Vũ, đừng bướng bỉnh nữa! Cậu ấm nhà giàu nhất Vân Thành đã đồng ý xem mắt với con rồi, điều kiện duy nhất là phải đưa hai đứa nhỏ đi. Con không thể vì tụi nó mà phá hủy cả đời mình được!”