Cô nhẹ nhàng bước lên, cố gắng kiểm tra vết thương của Triệu Tĩnh Nghi.
Dù sao bà ấy cũng vừa bị đánh một gậy vì bảo vệ cô.
Trong lòng Kim Đậu Đậu có chút hối hận.
Cô không nên hành động bốc đồng như vậy.
Nếu không thì mẹ cô cũng chẳng phải chịu đòn oan.
Cô thật không ngờ bà già đó lại ra tay ác đến thế.
Bà Triệu vội vã xua tay, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc xen lẫn cảm động: “Không… Không sao, thật sự không sao đâu. Mẹ đã quen với chuyện này nhiều năm rồi.
Bà nội con… Bà ấy cũng không đánh mạnh lắm đâu.”
Trong lúc nói, vành mắt bà ấy dần đỏ hoe.
Đây là lần đầu tiên con gái bà ấy quan tâm đến mình.
Trước đây, con gái bà ấy chỉ lo lấy lòng mẹ chồng, không động tay đánh bà ấy đã là tốt lắm rồi.
Tốt nhất thì cũng chỉ là mặc kệ, không quan tâm.
Thấy vậy, trong lòng Kim Đậu Đậu càng thêm phức tạp.
Cô thầm mắng nguyên chủ không phải thứ tốt đẹp gì.
Cô kiên quyết nói: “Để con xem một chút đi, xác nhận mẹ không sao con mới yên tâm.”
Giọng cô vừa dịu dàng vừa kiên định, khiến bà Triệu cảm nhận được một sự ấm áp chưa từng có.
Kim Đậu Đậu nhìn người mẹ ngốc nghếch của mình, thầm thở dài.
Cô dứt khoát đè bà ấy lại, kéo áo lên, sau đó hít sâu một hơi lạnh.
Chỉ thấy trên lưng bà ấy đầy những vết bầm tím, mới có, cũ có, chằng chịt khắp cả lưng.
Cơn giận dữ trong lòng cô lập tức bùng thẳng đến đỉnh đầu.
Dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra, chắc chắn đây là do bà già đó đánh.
Mẹ nó, đúng là súc sinh!
Cô nghiến răng nghiến lợi, từng chữ như từ kẽ răng bật ra: “Vừa rồi đúng là còn quá nhẹ tay với bà ta rồi.”
“Đậu Đậu, mẹ không sao, bà ấy là mẹ mẹ, là trưởng bối trong nhà.
Dù thế nào đi nữa, sau này con cũng không thể ra tay như vậy.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của con, sau này khó mà tìm được nhà chồng tốt.
Chuyện hôm nay, lát nữa mẹ sẽ đi xin lỗi bà nội con, cầu xin bà ấy đừng kể chuyện này ra ngoài.”
Mặt bà Triệu đầy vẻ lo lắng.
Bà ấy thật sự quan tâm đến con gái, hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi rõ rệt của cô.
Trong đầu bà ấy chỉ đang nghĩ xem lát nữa phải làm thế nào để xoa dịu cơn giận của mẹ chồng.
Kim Đậu Đậu nghe vậy, mặt đầy bất lực.
Nhưng cô cũng hiểu, ở thời đại này, danh tiếng của con gái rất quan trọng.
Cô cũng không có ý định thay đổi suy nghĩ của người mẹ yếu đuối này.
Dù sao thì bà ấy đã sống trong tư tưởng này từ nhỏ đến lớn, sớm đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Hiện tại quan trọng nhất là phải dưỡng thương.
Cũng không biết lúc nãy bị đánh một gậy có tổn thương bên trong không.
Cô chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Mẹ, đừng nghĩ đến bà ta nữa. Trước tiên chúng ta đi bệnh viện kiểm tra xem sao.”
Vừa nghe đến bệnh viện, bà Triệu lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không… Không cần đâu con, mẹ quen rồi, qua vài ngày là tự khỏi thôi.”