"Lý thần tiên nói lời này ý gì?" Cao lão gia vội vàng hỏi.
Lý Nhạc Chỉ chỉ về chỗ từng treo rèm mà nói: "Trước đây ông treo rèm ở đây, có thể ngăn tài khí thoát ra. Lại bởi duyên nợ giữa ông và lão lưu chưa dứt nên chuyện của ông lúc lên lúc xuống, sóng gió liên miên. Muốn phá thế cục này, vật chắn tài không thể thiếu. Nếu con trai ông không thích rèm, vậy hãy đặt vài chậu cây cảnh ở đây, cũng có thể tụ tài."
Cao lão gia chợt tỉnh ngộ: "Thì ra là vậy! Lý thần tiên, ngài có thể giúp ta xem thêm chỗ khác không? Nếu có gì không ổn, ta lập tức sửa ngay."
Lý Nhạc Chỉ không đáp, vì hắn không biết nhiều về phong thủy. So với phong thủy, khả năng bói toán của hắn còn xuất chúng hơn.
Chỗ cửa này là điều hiển nhiên, chỉ cần biết chút ít về phong thủy, ai cũng hiểu chuyện này.
Lý Nhạc Chỉ tiếp tục bước vào trong, quan sát bố cục Cao phủ. Đình đài lầu các, đầy đủ mọi thứ, hắn cũng chẳng thấy có gì bất ổn.
Ánh mắt hướng về phía thủy tạ*, vừa hay trông thấy một bóng người. Chủ nhân của bóng dáng ấy, Lý Nhạc Chỉ cũng quen biết, chẳng phải là con trai của Cao lão gia, vị Cao thiếu gia muốn vạch trần hắn là kẻ lừa đảo, Cao Minh Lễ đó sao?
Chú thích: Nhà xây trên mặt nước, để làm nơi giải trí.
Hắn lặng lẽ nhìn Cao Minh Lễ. Thấy Cao lão gia phía sau liên tục nhìn qua nhìn lại, muốn nói lại thôi.
Cao lão gia cuối cùng không nhịn được, hỏi: "Lý thần tiên, chẳng lẽ con trai nhà ta có chỗ nào không ổn?"
Lý Nhạc Chỉ không nói gì.
Cao lão gia lại bảo: "Lý thần tiên, ngài cứ thẳng thắn nói, ta chịu được. Có phải con trai ta trúng tà không? Ta đã sớm nghi nó có vấn đề trong đầu, trước đây nó đâu có ngốc như bây giờ, quả nhiên là trúng tà rồi."
"Cao lão gia sao lại nói vậy?" Lý Nhạc Chỉ vẫn nhìn về phía Cao Minh Lễ, hai tay chắp sau lưng, giữ vững phong thái cao nhân của mình.
Hắn cố ý nhìn Cao Minh Lễ, cố ý để Cao lão gia hiểu lầm, không ngờ Cao lão gia lại nghĩ con trai mình trúng tà.
Nghĩ đến đây, Lý Nhạc Chỉ trong lòng bật cười thành tiếng.
"Lý thần tiên, không giấu gì ngài, con trai ta cũng không biết đầu óc nghĩ gì mà lại không muốn tham gia khoa cử. Ngài cũng biết hoàn cảnh nhà ta, đời đời làm thương nhân, tuy trong nhà có chút tài sản, nhưng sĩ nông công thương, thương nhân là thấp kém nhất. Chỉ có khoa cử mới có thể thay đổi gia môn, sau này ra ngoài làm ăn cũng không phải chịu ánh mắt khinh thường của người khác."
Cao lão gia nói đến đây, giọng đầy kích động: "Trước đây, ta không có cách nào, không thể tham gia khoa cử, không gặp đúng thời. Nay, đúng lúc thánh thượng lên ngôi, những kẻ buôn bán như ta mới có cơ hội, hậu nhân mới có một người được đi thi khoa cử. Đây chẳng những là cơ hội lớn lao đối với Cao gia chúng ta, mà đối với con trai ta cũng vậy.
Ta không cầu nó đỗ tiến sĩ, chỉ cần có công danh, làm tú tài hay cử nhân, ta cũng mãn nguyện rồi. Thế nhưng nó thì sao, nó lại đi múa đao lộng thương, chẳng có chút hứng thú nào với sách vở. Như vậy sao được? Nó chẳng lẽ cả đời muốn như ta, bị người đời khinh rẻ? Cơ hội như thế này đâu phải đời nào cũng có, ai cũng được hưởng. Nó thật là đang ở trong phúc mà không biết phúc."
Lý Nhạc Chỉ nghe xong thì hiểu rõ, đây đại khái cũng là chuyện mà Cao lão gia luôn giấu trong lòng muốn giải quyết. Đúng như ý hắn, không phải cậu ta không thích đọc sách sao? Không phải cậu ta muốn vạch trần hắn là kẻ lừa đảo sao? Vậy thì cứ để cho cậu ta không có thời gian mà để mắt đến hắn.
Hắn cười nói: "Cao lão gia, ông có biết vừa rồi ta đang nhìn gì không?"
Mặt Cao lão gia đỏ bừng như máu, ngực ông ta phập phồng vài cái, sau khi bình ổn cảm xúc mới hỏi: "Lý thần tiên đang nhìn gì? Thứ lỗi cho ta ngu muội, không biết."
"Ta đang xem tướng mặt của con trai ông, thiên đình đầy đặn, trán dài mà hẹp, đây chính là tướng mạo của Văn Khúc Tinh. Nếu cậu ta có thể tham gia khoa cử, không quá vài năm, chắc chắn sẽ đỗ trạng nguyên. Tuy nhiên, vì ở đuôi mắt có một nốt ruồi, điều này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của cậu ta. Nhưng chỉ cần cậu ta chăm chỉ học hành, khổ luyện, ngày sau vẫn có cơ hội trở thành trạng nguyên, trở thành rường cột nước nhà."
Lý Nhạc Chỉ biết rõ Cao lão gia thích nghe những lời gì. Quả thật Cao Minh Lễ có trán dài và hẹp, trước đây người ta cũng cho rằng tướng mạo này là Văn Khúc Tinh hạ phàm, nhưng Lý Nhạc Chỉ không dám nói quá chắc chắn.
Nhìn dáng vẻ không thích học hành của Cao Minh Lễ, lại thêm kiểu giáo dục uy nghiêm của Cao lão gia, có thể thấy ngày sau của Cao Minh Lễ chắc chắn sẽ gian nan khốn khó.
Nếu thằng nhóc này vẫn một mực say mê tập võ, thì việc không trở thành trạng nguyên cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Vì vậy, Lý Nhạc Chỉ mới lấy cớ nốt ruồi nhỏ ở đuôi lông mày của Cao Minh Lễ làm cái cớ.
Để tránh Cao lão gia quá mê muội, Lý Nhạc Chỉ dặn dò: "Tuy nốt ruồi đó có ảnh hưởng nhẹ, nhưng ông tuyệt đối không được tự ý xóa bỏ nó. Nếu không, điều đó chỉ mang lại họa hại cho con trai ông, ngày sau cũng không thể cá chép hóa rồng."
"Điều này…" Cao lão gia bối rối. Có nốt ruồi thì ảnh hưởng đến vận mệnh của con trai ông ta, mà xóa thì lại mang họa cho con, tiến thoái lưỡng nan, ông ta thực sự không biết phải làm sao.
"Lý thần tiên, vậy sau này nếu ta ép nó đọc sách, liệu còn cứu vãn được không?" Cao lão gia vội vàng hỏi.
"Cha, sao cha còn tin lời tên lừa đảo này? Văn Khúc Tinh gì chứ, đỗ trạng nguyên gì chứ, tất cả chỉ là lời bịp bợm của hắn. Chẳng lẽ cha không biết con trai mình có tư chất thế nào sao?" Cao Minh Lễ nhảy ra ngăn cản.