Pharaon Và Sủng Hậu Của Nàng

Chương 5

Sát khí bỗng tràn ngập trong không khí.

Lưỡi dao sắc bén xé toạc lớp áo, lạnh lẽo áp sát vào lưng.

Diệp Tri Thanh cảm nhận được cơn đau nhói ở cổ, trước mắt tối sầm lại, không kịp phản ứng, nàng đã gục xuống nền cát.

Lúc mở mắt ra lần nữa, nàng đã bị nhốt trên con thuyền này.

Diệp Tri Thanh khẽ xoa trán.

Hai mươi ba năm trôi dạt từ thế kỷ 21 đến thế giới này, dù nghĩ thế nào, nàng cũng thấy quá mức hoang đường.

Nhưng đây chính là thực tế.

Ở thế giới cũ, nàng là thiên tài khảo cổ của Đại học Bắc Kinh, một cái tên lừng danh trong giới nghiên cứu.

Cha nàng là viện trưởng Viện Nghiên cứu Văn vật Quốc gia, còn nàng - một cô gái trẻ hai mươi ba tuổi, đã được mời tham gia nhiều dự án khảo cổ quốc tế quan trọng nhờ vào tài năng phi thường.

Và rồi, trong một cuộc khai quật cổ vật Ai Cập, tất cả đã thay đổi.

Một cây quyền trượng vàng khắc từ loại ngọc không xác định đã khiến thế giới của nàng sụp đổ.

Ánh sáng vàng lộng lẫy chói lòa, một vòng xoáy kỳ dị…

Khi mở mắt ra lần nữa - nàng đã ở trong thời kỳ xa xưa của Ai Cập.

Nhưng điều kỳ lạ nhất là…

Dù mọi thứ trông vẫn giống như lịch sử ghi chép, nàng không thể tìm thấy bất kỳ cái tên nào quen thuộc.

Cứ như thể… Cả dòng lịch sử đã bị viết lại, một thế giới tương tự nhưng khác biệt hoàn toàn.

Hai mươi ba năm trước, nàng sinh ra trong hoàng thất Punt, trở thành người kế vị duy nhất.

Với nền tảng kiến thức hiện đại, cộng thêm sự giáo dục hoàng gia khắc nghiệt, nàng đã nhanh chóng kiểm soát được vương quốc.

Bằng cách cải tiến hệ thống canh tác, nâng cao sản xuất, phát triển quân sự, nàng đã giúp Punt tích lũy được tài nguyên khổng lồ, đưa vương quốc từ bờ vực suy tàn trở lại thời kỳ huy hoàng.

Dưới triều đại của nàng, luật pháp nghiêm minh, nhưng công bằng, lương thực dư dả, vũ khí sắc bén - Punt từ một tiểu quốc yếu ớt đã quật khởi mạnh mẽ.

Và danh vọng của nữ hoàng cũng đạt đến đỉnh cao chưa từng có.

Nhưng dù nàng có cố gắng đến đâu, lịch sử vẫn không thể thay đổi.

Punt vẫn thất thủ dưới gót sắt của Ai Cập.

Nàng đã làm tất cả những gì có thể, thậm chí chủ động đàm phán để trì hoãn cuộc xâm lược.

Nhưng chiến tranh ngày càng leo thang, lãnh thổ bị chiếm đóng từng phần một.

Khi tin tức Ithis thân chinh ra trận được truyền về, tuyến phòng thủ cuối cùng của Punt đã hoàn toàn sụp đổ.

Diệp Tri Thanh siết chặt nắm tay.

Nàng đã thất bại.

Dù có dự liệu từ trước, nhưng khi thực sự chạm đến giây phút này, nàng vẫn cảm thấy bất lực và đau đớn.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Một nhóm thị nữ bước vào.

Bọn họ cúi thấp đầu, không một ai dám nhìn thẳng vào nàng, nhưng cũng không hề có chút khinh miệt nào, rõ ràng không coi nàng là một tù binh bình thường.

Nữ quan cầm đầu cất giọng điềm đạm, đúng mực:

“Xin mời bệ hạ đến tắm rửa. Nữ hoàng đang đợi người cùng dùng bữa.”

Không hề niềm nở, nhưng cũng không quá xa cách - giữ đúng khoảng cách cần thiết.

Diệp Tri Thanh quan sát nhóm người trước mặt, trong mắt thoáng hiện tia tán thưởng.

Đám thị nữ của bạo quân kia… Quả thực còn dịu dàng và khéo léo hơn nàng tưởng.

Nàng bật cười nhạt, khẽ rung chân.

Tiếng xích vàng lanh canh trong không gian, nhắc nhở bọn họ rằng…

Nàng vẫn là một tù nhân.

Nữ quan lập tức quỳ một gối xuống, lấy ra chìa khóa, mở chiếc xiềng nơi mắt cá chân nàng.

“Nước nóng đã chuẩn bị sẵn, xin mời.”

Bước chân của nữ hoàng Punt chậm rãi rời khỏi phòng.

Nếu không biết, có lẽ ai cũng sẽ tưởng nàng đang thảnh thơi tản bộ trong vườn nhà mình.

Sự thật là…

Diệp Tri Thanh đang đói đến mức chóng mặt.

Cố gắng duy trì dáng vẻ ung dung quý phái, nàng gắng gượng đến mức gần như kiệt sức.

Cuối cùng, khi bước vào nhà tắm, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mật ong hòa với nước mát nhẹ nhàng trôi xuống cổ họng, làm dịu cơn khát cháy bỏng.

Làn nước ấm áp vỗ về làn da mệt mỏi, khiến nàng có chút buông lỏng.

Diệp Tri Thanh đưa tay khuấy nhẹ mặt nước, ngón tay trắng nõn lướt qua những cánh hoa trôi nổi, hơi nước mờ ảo, che đi vẻ uể oải nơi đôi mắt nàng.