Diệp Thời Âm không khỏi cảm thán: Mình rốt cuộc có phải là cá chép thần tài không vậy?
Một sinh viên mới tốt nghiệp như cô không bị công việc bào mòn, không phải thức khuya tăng ca, không bị cấp trên mắng xối xả, thậm chí còn vô tình tự nuôi bản thân béo lên?
Nhưng dù có cảm thán đi nữa, từ ngày mai nhất định phải tập thể dục!
Một người phụ nữ sao có thể đầu hàng trước mỡ thừa?!
Cô nghiêm túc gật đầu với chính mình trong gương, rồi nhảy vài cái khởi động, sau đó thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng rồi mới ra ngoài.
Lúc này mới hơn 6 giờ sáng.
Phía chân trời chỉ mới ửng lên chút ánh sáng bạc mờ mờ, những rặng tre hai bên khe khẽ lay động, một cơn gió mát lành phả vào mặt, khiến Diệp Thời Âm bước chân nhẹ nhàng hơn khi đi về phía nhà bếp.
Nói là nhà bếp, nhưng với mức độ giàu nứt vách của Trường Mầm Non Sơn Hải, thực chất nó là một biệt thự ba tầng có sân vườn. Chỉ là sân vườn được rào lại bằng hàng rào gỗ thôi.
Tầng một là bếp chính, tầng hai và ba là kho chứa thực phẩm với nhiều phòng riêng biệt, được phân loại để lưu trữ dụng cụ nhà bếp, gạo, bột mì, thực phẩm khô, v.v.
Diệp Thời Âm mở cổng hàng rào, nhưng thấy tầng một đèn đã sáng.
Bữa sáng của trường bắt đầu lúc 9 giờ.
Thông thường, cô và Thương Sơn chỉ cần đến vào khoảng 7 giờ hơn là đủ.
Tại sao hôm nay Thương Sơn lại đến sớm vậy?
“Chào buổi sáng.”
Vừa bước vào bếp, Diệp Thời Âm thấy Trọng Minh đang ngồi trên ghế chào mình, còn Thương Sơn thì mặt không cảm xúc, bận rộn chuyển đồ.
"Hiệu trưởng, sao anh lại tới đây?"
Từ khi giao lại bếp cho Diệp Thời Âm, Trọng Minh hầu như không bước vào nữa. Hôm nay không chỉ đến, mà còn đến từ rất sớm.
Đúng vậy, thực ra sáng nay bốn giờ anh đã tỉnh. Chỉ cần qua hôm nay thôi, anh có thể vững vàng đứng trước mặt các đại yêu. Nghĩ đến đó, khóe môi anh không kìm được mà cong lên, dù cố thế nào cũng không nén lại được.
Tâm trạng hưng phấn, chẳng còn chút buồn ngủ nào. Đã vậy, mí mắt cũng không tài nào khép lại nổi. Cả danh dự, thể diện lẫn túi tiền của anh đều đặt hết lên vai Diệp Thời Âm rồi. Không ngủ được thì chi bằng dậy luôn, tiện thể kéo Thương Sơn đang say giấc dậy cùng.
Trọng Minh đứng dậy, chỉ về phía Thương Sơn: "Ngoài những nguyên liệu cô ghi trong danh sách, tôi còn mua thêm vài thứ đặc biệt nữa, lát cô xem có dùng được không. Hôm nay tôi bảo công ty cung cấp thực phẩm giao sớm hơn, nên đã gọi Thương Sơn dậy để chuyển hàng trước."
Diệp Thời Âm nhìn một đống nguyên liệu chất đầy bếp, biết ngay là họ đã đến từ hơn năm giờ sáng. Cô dường như còn nghe thấy Thương Sơn hừ lạnh một tiếng.
Bữa trưa còn chưa nấu, mà năm giờ sáng đã có mặt, thật sự là không cần thiết. Nhưng nếu sếp đã coi trọng như vậy, cô cũng phải dốc hết sức.
"Tối qua tôi đã lên thực đơn rồi. Vì hôm nay có phụ huynh ăn cùng các bé, nên tôi chọn những món phù hợp với cả người lớn lẫn trẻ con." Vừa nói, cô vừa đưa danh sách món ăn cho Trọng Minh.
Trọng Minh nhận lấy, cẩn thận xem từng món, nước miếng trong miệng bắt đầu tiết ra. Rất tốt, lại toàn là những món anh chưa từng ăn qua.
Anh hoàn toàn tâm phục khẩu phục trước tài nấu nướng của cô, nhưng hôm nay phải phục vụ vài trăm suất ăn, anh sợ cô không xoay xở kịp. Dù sao, Diệp Thời Âm cũng chỉ là con người, không giống các yêu quái – có kẻ ba đầu sáu tay, có kẻ dùng yêu lực làm việc nhanh như chớp.
"Nhiều người ăn vậy, cô có làm kịp không? Có cần gọi thêm người giúp không?"
Diệp Thời Âm lắc đầu: "Không cần đâu, có Thương Sơn hỗ trợ sơ chế nguyên liệu là đủ rồi, tốc độ rất nhanh."
Thương Sơn làm việc thật sự rất nhanh, một mình có thể bằng năm người. Sau vài ngày hợp tác, Diệp Thời Âm vô cùng hài lòng với cộng sự đáng tin cậy này.
Trọng Minh định vỗ vai cô để khích lệ, nhưng chợt nhớ ra rằng phụ nữ loài người chưa lập gia đình thường không thích tiếp xúc thân thể với đàn ông, nên anh chỉ gật đầu nghiêm túc:
"Việc này rất quan trọng, tôi tin cô sẽ làm tốt."
Việc quan trọng? Sao nghe cứ như sắp ra chiến trường vậy?
Câu nói đó khiến Diệp Thời Âm cũng cảm thấy một sự nhiệt huyết dâng trào trong lòng. Cô nghiêm túc gật đầu đáp: "Vâng! Tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Tình đồng đội cách mạng cứ thế mà được thiết lập một cách kỳ lạ.
Sau đó, Diệp Thời Âm bắt tay ngay vào công việc.
Sau khi chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng, cô bắt đầu chọn thực phẩm cho bữa trưa. Lá rau phải chọn loại tươi non nhất; hải sản phải có kích cỡ đồng đều, không thể để món này đẹp mà món kia kém; thịt phải được cắt thành miếng lớn trước, sau đó loại bỏ phần không dùng được để giữ lại phần tinh túy nhất.