Làm Đầu Bếp Ở Trường Mầm Non Dành Cho Yêu Quái

Chương 18

Bên kia dường như không còn gì để nói, Diệp Thời Âm nghĩ chắc nên cúp máy. Nhưng nghĩ đến việc mình vừa tốt nghiệp đã vội rời nhà, trong lòng cô trào lên cảm giác áy náy. Sự hụt hẫng ban nãy cũng bị cảm giác tội lỗi này nuốt chửng.

"Mẹ bị đau lưng, mấy việc nặng nhọc thì để ba và Tiểu Minh làm giúp. Còn nữa, ba hay quên uống thuốc, mẹ nhớ nhắc ba, nếu không huyết áp lại tăng, rồi đau đầu đấy."

"Biết rồi… Con ở đó cũng..." Đối phương ngập ngừng, rồi nói khẽ: "Nhớ chăm sóc bản thân nhé."

"Vâng, con biết mà." Cô cố ý làm giọng mình nhẹ nhõm.

Cúp máy, Diệp Thời Âm thở dài một hơi, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Không phải ngay từ đầu cô đã quyết tâm dọn ra ngoài ở khi tìm được việc vì cha mẹ trọng nam khinh nữ sao? Vậy mà bây giờ lại cảm thấy trống trải thế này.

Cô vò đầu mình, quyết định không nghĩ nữa, quay người bước vào bếp.

Hai đứa nhỏ vẫn đang đợi trong bếp.

"Chị ơi, chị không vui sao?" Rồng trắng nhỏ hỏi.

Diệp Thời Âm cố nặn ra một nụ cười: "Không đâu, à đúng rồi, chị sẽ gói sủi cảo cho hai đứa ngay đây."

Hai đứa trẻ nhìn nhau, rồi từng bước tiến lại gần.

Rồng trắng nhỏ “vù” một cái nhảy phốc lên bàn đảo, làm Diệp Thời Âm giật nảy mình.

Cái bàn đảo này cao gần một mét, mà một đứa bé cao chừng ấy lại có thể nhảy lên dễ dàng như vậy?

Rồng trắng nhỏ vỗ vỗ vào Diệp Thời Âm đang sững sờ, giọng điệu già dặn: "Ba nói rằng, với thân phận của chúng ta, không thể để những chuyện thế tục quấy nhiễu. Thay vì phiền não, chi bằng tìm cách giải quyết."

Giọng bé con còn non nớt, nhưng lời nói lại mang theo sự thấu hiểu thế gian.

Nhưng... "thân phận của chúng ta"? Ý là thân phận gì? Cô – Diệp Thời Âm – chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường lớn lên trong một gia đình bình thường mà thôi.

Nhưng nếu Rồng trắng nhỏ đã nói vậy, vậy thì cha cậu bé chắc không phải người tầm thường. Là quan chức? Hay doanh nhân giàu có?

"Vậy nếu không giải quyết được thì sao?" Diệp Thời Âm vô thức hỏi.

“Giải quyết không được thì quên nó đi! Ba em nói, nếu nó đã khiến chị phiền lòng rồi, nhớ nó làm gì nữa chứ!”

Diệp Thời Âm như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Đúng vậy! Nếu cô đã lớn lên trong gia đình như vậy, mà không thể thay đổi được, thì chi bằng đừng để tâm đến nó nữa. Tại sao một người trưởng thành 22 tuổi như cô lại còn không thông suốt bằng một đứa trẻ cơ chứ?

Trong lòng như có ánh sáng rọi vào, nụ cười của Diệp Thời Âm từ từ nở rộ. Nhìn cô bé trước mặt, đôi mắt cô lấp lánh như có sao trời: “Chị... chị có thể ôm em một cái không?”

Rồng trắng nhỏ cảm nhận rõ ràng tâm trạng của Diệp Thời Âm đã tốt lên rất nhiều, kiêu ngạo đáp lại: “Đương nhiên là được rồi.”

Diệp Thời Âm ôm chặt Rồng trắng nhỏ vào lòng, cằm cô cọ cọ lên cái đầu lông xù của bé rồng.

Lúc này, cô cảm thấy có gì đó kéo ống quần mình. Cúi đầu nhìn xuống, cô thấy Tiểu Hồ Ly đang kéo vạt quần cô: “Tới lượt em được ôm chưa?”

Cậu bé tuy không biết tại sao Diệp Thời Âm lại ôm Rồng trắng nhỏ mà còn cọ cọ như thế, nhưng cậu bé cũng có chút muốn được cô ôm vào lòng.

Hạnh phúc là gì nhỉ? Có lẽ lần đầu tiên trong đời, Diệp Thời Âm mới mơ hồ cảm nhận được. Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm cả Tiểu Hồ Ly vào lòng.

Bố mẹ của bọn trẻ chắc hẳn rất yêu thương chúng lắm nhỉ? Từ nhỏ đã dạy chúng những đạo lý này. Còn bố mẹ cô thì chưa từng nói với cô những lời như vậy. Những đứa trẻ này thật hạnh phúc và may mắn.

Còn cô thì sao? Cô khẽ mỉm cười.

Cô cũng sẽ bắt đầu trở nên may mắn thôi!

“Chị ơi, há cảo pha lê của tụi em!” Hai nhóc con vẫn nhìn chằm chằm vào nồi há cảo, đôi mắt sáng rực.

“Chị lấy ngay đây.”

“Có thể cho thêm một cái nữa không? Chỉ lần cuối cùng thôi.”

“Không được đâu.”

“Được rồi, hai cái thì hai cái.”

Mới chỉ ngày thứ hai, vậy mà Diệp Thời Âm đã hoàn toàn cảm nhận được sự gắn bó với nơi này.

Cô trở về Tiểu Âm Lâu, mở chiếc điện thoại mới mà Trọng Minh tặng, cài đặt lại tất cả các ứng dụng, và tất nhiên, không thể thiếu ứng dụng Sơn Hải quan trọng nhất.

Cô mở ứng dụng, đăng nhập lại, trên trang chào mừng hiện lên dòng chữ:

Diệp Thời Âm, chào mừng về nhà.

Nhìn bảy chữ này, trong lòng cô ấm áp vô cùng. Chỉ là cô không biết, vài phút sau, trái tim mình sẽ nguội lạnh.

Những ký tự ba chiều lấp lánh trước mắt cô, rồi dần dần xoay chuyển, mở ra một bức tranh sơn thủy. Cô chạm vào cuộn tranh, nó liền mở ra, đưa cô vào giao diện chính.