Rồng trắng nhỏ bĩu môi, sờ sờ bụng mình, không chịu bỏ cuộc:
"Hôm qua buổi trưa cậu còn bảo ăn chưa đủ, muốn mình chia cho một con tôm lớn mà. Thế nên bây giờ chắc chắn là chưa no, đúng rồi, chính là như thế!"
Chưa kịp để Tiểu Hồ Ly phản ứng, Rồng trắng nhỏ đã kéo cậu bé chạy về phía nhà bếp.
Vâng, cô bé lại định giở chiêu cũ. Hôm qua đã tặng Diệp Thời Âm một mảnh vảy rồng, hôm nay lại muốn đổi lấy thêm vài chiếc bánh bao pha lê. Nhưng lần này, cô bé quyết không để bản thân chịu thiệt nữa.
Hai nhóc con tròn trĩnh nắm tay nhau, hì hục chạy vào bếp.
Diệp Thời Âm vừa quay người lại đã thấy hai gương mặt quen thuộc. Tính ra, cô mới đến Trường Mầm Non Sơn Hải được một ngày một đêm mà đã gặp hai đứa trẻ này đến ba lần. Phải nói là có duyên, hay là… hai bé này đơn giản chỉ là những tiểu thực thần tham ăn đây?
Cô nén cười, ngồi xuống để ngang tầm mắt với hai đứa:
"Sao thế? Để chị đoán nhé, có phải lại đến xin đồ ăn không?"
Rồng trắng nhỏ rất thẳng thắn:
"Tiểu Hồ Ly nói cậu ấy chưa no."
Diệp Thời Âm nhớ đến lời hứa với Tiểu Hồ Ly hôm qua, cảm thấy cậu bé này thật ngoan ngoãn. Cô xoa đầu Tiểu Hồ Ly, dịu dàng nói:
"Vậy để chị cho em thêm hai cái nữa nhé? Nhưng không được ăn thêm nữa đâu, ăn nhiều quá bụng sẽ căng chướng lên đấy."
Tiểu Hồ Ly vốn định giải thích không phải cậu bé đòi ăn, nhưng nghe thấy có thể ăn thêm hai cái bánh, liền ngoan ngoãn nhận lấy. Cậu bé gật đầu, còn Rồng trắng nhỏ bên cạnh thì tranh thủ xin xỏ:
"Nếu Tiểu Hồ Ly có, thì cũng cho em thêm hai cái được không ạ?"
Đôi mắt cô bé sáng rực lên, lấp lánh như chỉ có thể chứa được hai chiếc bánh bao pha lê.
Diệp Thời Âm bật cười: "Được thôi, nhưng lần này là ngoại lệ đấy nhé. Chị đang lén lút đưa cho hai đứa đấy, nếu lần sau hiệu trưởng phát hiện, có khi chị sẽ bị phạt đứng góc đấy!"
Cô nhìn hai đứa trẻ bằng ánh mắt của người lớn đối với trẻ con bình thường, cho rằng khẩu phần ăn sáng đã đủ rồi. Nhưng cô không biết rằng, yêu quái không có khái niệm ăn quá nhiều.
Những yêu quái có thể sống đến ngày nay đều đã tiến hóa với khả năng tự phục hồi siêu việt, bao gồm cả hệ tiêu hóa.
Diệp Thời Âm vừa đứng dậy thì chiếc điện thoại cũ trong túi tạp dề vang lên tiếng chim hót trong trẻo.
Sáng nay, Trọng Minh đã cho người gửi đến cô một chiếc điện thoại mới, nhưng cô chưa có thời gian mở ra, hiện tại vẫn đang dùng điện thoại cũ.
Cô mở màn hình, phát hiện âm thanh đến từ ứng dụng "Sơn Hải APP" mà cô tải về hôm qua. Một làn khói xanh nhạt bốc lên trên màn hình, lượn lờ rồi tụ lại phía trên cùng của màn hình, trông như muốn chui ra ngoài vậy.
Trên đó hiển thị:
Ngoài Sơn Hải - Cuộc gọi đến - Mẹ.
Diệp Thời Âm quay lại ra hiệu xin lỗi với hai đứa nhỏ, rồi bước ra ngoài nhận cuộc gọi.
"Alo, mẹ ạ?"
Từ đầu dây bên kia, giọng một người phụ nữ trung niên vang lên, nhưng giọng điệu không mấy vui vẻ:
"Con đang làm gì thế? Sao tối qua không về nhà?"
"Con tìm được việc rồi, hôm qua được sắp xếp ký túc xá nên vào ở luôn."
"Sao không nói một tiếng! Sáng nay em trai con vào phòng gọi con mới phát hiện con không có ở đó!"
Là sáng nay mới phát hiện sao? Diệp Thời Âm cầm chặt điện thoại, cúi thấp đầu.
"Hôm qua quên mất, đúng lúc mẹ gọi điện, nên nói với mẹ luôn. Sau này con ở lại chỗ làm, chỗ đó cách nhà khá xa, nếu không có việc gì thì con sẽ không về nữa."
Hôm qua, Diệp Thời Âm đã định gọi về báo một tiếng, nhưng cả ngày bận rộn, tối lại còn dọn dẹp phòng, cuối cùng nằm trên chiếc giường rộng ba mét, mơ màng rồi ngủ thϊếp đi.
"Sao lại nói là không về nữa? Vậy bữa sáng của Tiểu Minh ai sẽ chuẩn bị?"
Diệp Thời Âm thích nấu ăn, hễ rảnh là vào bếp. Đặc biệt là bữa sáng, cô thường dậy từ hơn năm giờ, sau khi rửa mặt liền bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
"Ừm, bảo Tiểu Minh tự mua gì đó ăn trên đường đến trường, hoặc mẹ chịu khó dậy sớm làm giúp vậy." Nói vậy nhưng lòng cô vẫn mềm lại, bèn bổ sung: "Lương ở chỗ con cũng ổn, mỗi tháng con sẽ gửi ít tiền về, mẹ đừng quá tiết kiệm khi đi chợ, Tiểu Minh đang tuổi lớn."
Nghe nói đến chuyện gửi tiền về, giọng điệu bên kia mới dịu đi một chút. Sau vài giây im lặng, đối phương hỏi: “Con đang làm ở đâu?"
"Con làm ở một trường mẫu giáo, sếp và đồng nghiệp đều rất tốt."