Editor: Tuyết Linh
---
Tống Dao có chút không phản ứng kịp, ngơ ngác đáp lại một tiếng: “À.”
Cô vừa định đứng dậy nhường đường cho Lục Bùi Thanh, nhưng cánh tay của anh đã nhẹ nhàng giữ cô lại. Hơi thở nóng rực của chàng trai phía sau phả vào gáy, khiến cô không thể nào phớt lờ được sự tồn tại của anh.
Khoảng cách này… quá gần.
“Này, Lục Bùi Thanh, đừng có mà ỷ gần liền bắt nạt bạn cùng bàn đấy. Cậu sắp ép Dao Dao thành tượng gỗ rồi kìa.” Chu Đình Dương ngồi phía sau lầu bầu.
Lục Bùi Thanh nhếch môi cười như không cười: “Trước đây không nhận ra cậu nói nhiều như vậy đấy. Hơn nữa ——”
Giọng anh trầm thấp, vang lên ngay bên tai Tống Dao, đến người ngoài cũng có thể nhận ra ý chiếm hữu rõ rệt trong lời nói:
“Bây giờ Dao Dao là bạn cùng bàn của tớ. Làm ơn cách xa cô ấy một chút.”
Chu Đình Dương theo bản năng liếc nhìn Tống Dao. Trong đầu cậu ta vừa tiếp nhận quá nhiều thông tin, có chút quá tải.
Cậu ta lớn lên cùng với Lục Bùi Thanh, trong giới con nhà giàu chẳng ai có thể diễn giỏi hơn anh. Nhờ vào gương mặt ôn hòa, anh thành công giả vờ ngoan hiền, trở thành “con nhà người ta” trong mắt bao người lớn. Nhưng chỉ có Chu Đình Dương là nhìn thấu bản chất thật sự — một kẻ thích diễn vai vương giả bí ẩn. Trong khi mọi người đều bị lừa, cậu ta lại là người duy nhất tỉnh táo, cảm thấy chỉ số IQ của mình đã đạt đến đỉnh cao.
Chu Đình Dương chống đầu suy nghĩ. Trước đây cậu ta chưa từng nhận ra Lục Bùi Thanh lại có… Từ “chiếm hữu” lượn quanh miệng cậu một lúc, cuối cùng vẫn bị thay thế bằng một từ khác — “Bảo vệ thức ăn.”
Chu Đình Dương: “Chậc.”
Đúng là tên này lại có thêm một chứng bệnh mới — hội chứng bảo vệ bạn cùng bàn.
—
Trước giờ học, Quý Kiều vội vàng bước vào lớp, nhìn thấy chàng trai quen thuộc ngồi ngay phía trước mình.
Ngón tay cô siết chặt một chút, nhưng ngay sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Sao đột nhiên lại đổi chỗ? Trước giờ có thay đổi đâu.”
Quý Kiều đang hỏi Lục Bùi Thanh, nhưng Chu Đình Dương bên cạnh lại cười hì hì trả lời:
“Ai mà biết được. Hôm nay Bùi Thanh cố ý đi nói với Phạm Tĩnh. Chắc là một chàng trai tuổi dậy thì không thể kiềm chế rung động trong lòng rồi.”
Thực ra, Chu Đình Dương chỉ đang nói đùa. Nhưng lúc này, Quý Kiều hoàn toàn không có cách nào phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Cô ta cúi đầu, nhưng không nhịn được mà lén dùng khóe mắt liếc nhìn hai người phía trước.
Giọng nói của Chu Đình Dương chẳng hề bị ngăn cách, lọt vào tai Tống Dao. Động tác ghi chép của cô khựng lại, đầu ngòi bút để lâu trên giấy, khiến nét chữ thanh tú bị nhòe thành một vòng tròn.
“Hoàn hồn đi.”
Lục Bùi Thanh cười nhẹ: “Đang nghĩ gì mà hồn vía bay mất thế?”
Tống Dao buột miệng đáp: “Nghĩ về anh.”
“… Nghĩ xem tại sao anh lại đột nhiên đổi chỗ với Chu Đình Dương.”
Nghe thấy câu hỏi của Tống Dao, Lục Bùi Thanh hiếm khi không trả lời ngay lập tức.
Khi cô định mở miệng xin lỗi, anh lại đột nhiên chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô. Đôi mắt sâu thẳm giao với ánh mắt của cô, khiến thời gian như bị kéo dài vô tận…
“Chuyện của anh quan trọng với em lắm sao?”
Tống Dao: 【Đương nhiên rồi, anh trai. Đều đến mức này mà anh còn chưa chịu tiến lên, vậy em làm sao có thể nhanh chóng tan làm đây?】
Hệ thống 000 che mặt, cứ tưởng rằng đứa con nhà mình trưởng thành, biết cố gắng. Không ngờ động lực lại chỉ là muốn tan làm sớm.
Nhưng mà… dù sao cũng là một bước tiến.
000: 【Wow, Dao Dao muốn tan làm mà vẫn nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, thực sự siêu đáng yêu luôn!】
Tống Dao: Đôi khi tiếp nhận những lời khen ngợi gượng gạo này cũng là một loại thử thách đối với cô.
Sau khi thầm oán trách hệ thống một hồi, cô lại tiếp tục nhập tâm vào vai diễn của mình.
Tống Dao mỉm cười nhạt, không trả lời ngay câu hỏi của Lục Bùi Thanh mà nói: “Như vậy không công bằng.”
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của anh, cô tiếp tục: “Anh luôn muốn nghe câu trả lời thật lòng từ em, nhưng lại chưa từng nói gì với em cả. Vậy còn anh… câu trả lời của em có quan trọng với anh không?”
Lục Bùi Thanh sững người.
Sống đến từng này tuổi, chưa từng có ai hỏi anh câu này.
Tống Dao tất nhiên biết rõ điều đó, cô cố ý hỏi như vậy.
Được coi như một món đồ trang trí xinh đẹp đối với cô không khó, nhưng trên thế giới này, đồ trang trí đẹp đẽ quá nhiều. Cô không thể chắc chắn rằng Lục Bùi Thanh sẽ luôn giữ hứng thú với mình mà không cảm thấy nhàm chán.
Một khi bị anh vứt bỏ, với khả năng hiện tại, cô chẳng khác nào một miếng bánh ngọt thơm ngon. Và Giang gia chắc chắn sẽ là những người đầu tiên không tha cho cô. Hậu quả này, cô không gánh nổi.
Ít nhất, trước khi đủ mạnh, cô cần đảm bảo rằng tình cảm của Lục Bùi Thanh dành cho cô không đổi.
Trước đó, cô cần khiến anh nhận thức được vị trí của cô trong lòng mình.
Giọng Tống Dao mềm mại chậm lại: “Thực ra vấn đề này——”
“Dao Dao nói đúng.”
Cảm xúc trong mắt Lục Bùi Thanh chồng chất, hỗn loạn như một dòng thác: “Em rất quan trọng với anh.”
Vừa nói xong, lòng anh bỗng nhẹ bẫng.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh, ngoài gia đình, nói ra từ quan trọng dành cho một người khác.
—
“Tống Dao.”
Giọng nói ôn hòa, mát lạnh, mang theo chút ý cười lại vang lên.
Tống Dao chớp mắt. Đây là lần đầu tiên Lục Bùi Thanh gọi thẳng tên cô. Không có từ đồng học ở phía sau, cũng không phải kiểu cố tình tỏ ra thân mật mà gọi cô Dao Dao.
Chỉ đơn giản là Tống Dao, nhưng lại khiến cô cảm nhận được sự nghiêm túc và trân trọng của anh.
“Chúng ta cùng thi vào A Đại đi.”
Dựa vào thành tích hiện tại của Tống Dao, chỉ cần không quá lười biếng trong thời gian tới, cô thừa sức đậu A Đại. Những lời này của Lục Bùi Thanh, càng giống như một lời mời không lời.
Không phải là sự hứng thú nhất thời với bạn cùng lớp, mà là muốn tiếp tục đồng hành cùng cô trên chặng đường sắp tới.
Anh đang mời cô bước vào giai đoạn tiếp theo của cuộc đời anh.
Tống Dao rũ mắt, khẽ cười, như thể không nhận ra hàm ý của anh: “A Đại vốn là mơ ước của em, không vào A Đại thì còn đi đâu được nữa?”
“Vậy thì tốt rồi.” Lục Bùi Thanh cười, giải thích: “Ở thành phố A có nhiều trường đại học lắm, anh sợ em có lựa chọn tốt hơn.”
Tống Dao lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào anh: “Không có lựa chọn nào khác. Anh là lựa chọn duy nhất của em.”
Lần này, chính Lục Bùi Thanh là người dời ánh mắt trước.
Anh lẩm bẩm: “Vậy thì không thể trách anh được.”
Trong khi suy nghĩ của Lục Bùi Thanh còn hỗn loạn, ánh mắt Tống Dao lại trong suốt như một mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu những tia sáng lấp lánh, như một giếng cổ bình yên không hề gợn sóng.
Kế hoạch hoàn thành.
Bước tiếp theo của cô là tiếp tục củng cố vị trí của mình trong lòng Lục Bùi Thanh, khiến anh vô thức chú ý đến cô, bảo vệ cô, đặt cô vào vị trí cần được bảo vệ nhất.
—
“Bùi Thanh.”
Tống Dao khẽ gọi anh: “Anh nói xem, kế hoạch học phụ đạo một kèm một của chúng ta, khi nào bắt đầu thì tốt?”
“Hôm nay luôn đi.”
Học sinh trường trung học phụ thuộc đều là những người thích cạnh tranh. Lục Bùi Thanh cũng cho rằng, bắt đầu học sớm sẽ chỉ có lợi chứ không có hại.
“Được.”
Tống Dao cầm bút đỏ, khoanh một dấu tick vào bài toán vừa giải xong.
Ở nơi không ai nhìn thấy, khóe môi cô khẽ cong lên.
Ánh nắng chiều nhẹ nhàng phủ lên mái tóc cô, tạo nên một lớp ánh sáng vàng kim, khiến cô càng thêm thuần khiết và rực rỡ như một đóa hoa bách hợp đang nở rộ.
Bước hai của kế hoạch, bắt đầu.