“Ta biết không liên quan đến ngươi.” Lộc Vi Miên cầm lên, “Hắn muốn đưa đến, sẽ không có thứ gì là không đưa được.”
Cứ cố chấp muốn đưa đồ cho nàng như vậy.
E rằng nếu như nàng không khiến hắn chết tâm hoàn toàn thì sẽ không thể kết thúc được.
Lộc Vi Miên xé mở bức thư ra.
Trên đó là nét chữ đoan chính mà nàng quen thuộc.
Mộ Vũ thấy thế cúi đầu, “Vậy nô tỳ tránh đi trước…”
“Không cần,” Lộc Vi Miên gọi Mộ Vũ lại, bây giờ nàng và Mộ Thanh Từ đã không có bí mật gì, cũng không nên có bí mật gì, “Hắn hẹn ta tối nay gặp mặt ở Nam Lăng Trì, nói rằng muốn nói rõ ràng với ta, sau này sẽ không quấy rầy ta nữa.”
Trong phong thư không có gì khác ngoài tờ giấy này.
Mộ Vũ không nghĩ tới Lộc Vi Miên lại nói thẳng nộ dung bức thư ra.
Mộ Vũ có vẻ rất co quắp, “Vậy, phu nhân có muốn đi không?”
Lộc Vi Miên gấp giấy viết thư lại, đặt ở một bên.
Nàng cũng không trả lời ngay lập tức.
Gần chạng vạng, một chiếc xe ngựa dừng ở hậu viện Phong phủ, Lộc Vi Miên mang theo một chiếc mũ che lên xe.
Không lâu sau Lăng Nhất mang theo tin tức đến thư phòng.
Thư phòng không thắp đèn, hơi tối tăm, bóng dáng của Phong Hành Uyên biến mất trong bóng tối.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng lau mặt nạ màu đen, “Tin tức Tào Hưng rời kinh tối nay đã được phát ra ngoài rồi chứ?”
“Đã phát ra rồi.” Lăng Nhất cúi đầu, “Cũng đã phát ra cho Đông cung và Binh bộ.”
“Như người dự đoán.” Lăng Nhất báo lại tin tức đã nhận được, “Thái tử dự định diệt khẩu, đêm nay Đông cung phái người mai phục ở khu vực Nam Lăng Trì.”
“Sau khi Binh bộ nhận được tin tức cũng sẽ phái binh lực, đêm nay chuẩn bị bắt sống Tào Hưng.”
Tào Hưng âm thầm cấu kết với Thái tử sau lưng Binh bộ, hiện giờ gây ra họa lớn như vậy cho Binh bộ, Binh bộ Thượng thư nhất định phải tìm được người đứng sau màn để phủi sạch quan hệ, bảo vệ chức quan của mình, bằng không người gặp nạn chính là hơn phân nửa Binh bộ.
Nhưng khẩu cung của Tào Hưng còn sống không hề có ý nghĩa, hắn kiêng kỵ thê tử con cái gia quyến nhất định sẽ không khai ra Thái tử ở trước công đường.
“Trên thế giới này chỉ có người chết mới có thể nói ra những lời ta thích nghe.” Phong Hành Uyên chậm rãi nói, “Đêm nay Binh bộ đυ.ng phải người của Thái tử, chắc hẳn tràng diện sẽ vô cùng đặc sắc.”
Trong tình huống như vậy, chỉ có kẻ đứng sau màn mới muốn diệt khẩu.
Binh bộ và người của Thái tử đυ.ng phải, phát giác Thái tử muốn diệt khẩu, chuyện Thái tử sai khiến Tào Hưng tự đổi quân giới như ván đã đóng thuyền.
Lăng Nhất hỏi: “Đêm nay người có muốn đi xem không?”
Phong Hành Uyên lười nhác nói, “Liên quan gì đến ta, không đi.”
Lăng Nhất do dự xem có nên nói hay không, dứt khoát vẫn mở miệng, “Chủ yếu là hôm nay, phu nhân nhận được một bức thư, nói là thái tử hẹn gặp nàng ở Nam Lăng Trì.”
Động tác lau mặt nạ của Phong Hành Uyên dừng lại, nhướng mí mắt nhìn sang.
“Thuộc hạ cho rằng, nếu Thái tử chuẩn bị diệt khẩu Tào Hưng ở Nam Lăng Trì, tuyệt đối không có khả năng hẹn phu nhân gặp mặt ở Nam Lăng Trì. Bức thư này nhất định là có người khác gây khó dễ.” Lăng Nhất dừng lại một chút, “Đoán chừng là thừa dịp trời tối không yên... ý đồ mượn đao gϊếŧ người.”
Phong Hành Uyên đương nhiên biết đạo lý trong đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thuộc hạ cách đó không xa, “Nàng đã đi chưa?”
Lăng Nhất thành thật hồi bẩm, “Sau bữa tối, phu nhân đã ra ngoài rồi.”
Ánh mắt của Phong Hành Uyên tối sầm, cười mỉa mai một tiếng, tiếp tục lau mặt nạ, “Tình nhân cũ hẹn gặp, chắc chắn là nàng hận không thể đi ngay.”
“Vì người trong lòng, chết trong cạm bẫy của người khác. Nước mắt ta chảy dài vì tình cảm của hai người họ.”
Lăng Nhất cúi đầu, đang muốn kết thúc bẩm báo rồi lui ra.
Đột nhiên nghe thấy tiếng Phong Hành Uyên đứng dậy.
Phong Hành Uyên đi ngang qua hắn, lấy mặt nạ che khuất dị đồng mắt trái, “Đi.”
Lăng Nhất mờ mịt ngẩng đầu lên, “Đi đâu?”
“Nam Lăng Trì.”
Thiếu niên vô cùng thản nhiên, “Phu nhân do ta lấy, nếu phạm tội cũng chỉ có thể để cho ta xử lý.”