Xuyên Sách: Vợ Nhỏ Xinh Đẹp Mang Thai Con Đi Đâu Rồi?

Chương 1

《Cuối cùng, Tần Liên Đồng cũng khiến Chu Tử Diệp phải trả giá đắt. Nhưng còn đứa con của gã kia… Tần Liên Đồng nhìn đứa bé chưa đầy ba tuổi, đã được gọi là “thiên tài nhí”. Bé con đang ôm chặt chân cậu, đôi mắt to tròn long lanh nhìn cậu đầy đáng thương. Bé rất giống cậu, sự ngây thơ của trẻ nhỏ làm trái tim Tần Liên Đồng tan chảy.

Đứa bé là kết quả của mười tháng mang thai khó nhọc của cậu. Quá trình đó không hề dễ dàng gì. Tần Liên Đồng từng vô số lần oán hận đứa bé, nhưng cũng không kìm được mà nảy sinh ra tình thương. Dù vậy, cậu không thể đối xử với nó như một người cha bình thường. Rốt cuộc, đây chỉ là sản phẩm của một đêm phóng túng, huống chi bố đứa bé lại là Chu Tử Diệp…

Nhưng giờ đây, cậu vẫn thở dài, đưa tay xoa nhẹ xoáy tóc của bé con. Cậu gượng gạo nở một nụ cười hiền từ, như thể làm lành với chính mình và với đứa nhỏ.》

— Hết truyện —

Gõ xong dòng này, Tô Ngọc Phàm xoa mắt mỏi nhừ. Anh đẩy bàn phím ra rồi vươn vai một cái thật dài, mặt lộ nụ cười lười biếng. Cuối cùng cũng xong!

Cuốn truyện này là tác phẩm tâm đắc của anh, một câu chuyện kết hợp cẩu huyết và cảm giác sảng khoái khi vả mặt tra nam. Đặc biệt, nhân vật Tần Liên Đồng là nơi anh dồn hết tâm sức xây dựng. Tuy vẫn là một câu chuyện tra công truy thê hỏa táng tràng, nhưng Tần Liên Đồng không phải kiểu thỏ trắng nhu nhược chịu đựng nhục nhã. Cậu mạnh mẽ, thủ đoạn cứng rắn, gần như chiếm trọn mọi khoảnh khắc nổi bật của cả truyện.

Nhờ vậy, doanh thu cuốn này cũng là tốt nhất trong loạt truyện cẩu huyết của anh. Tháng này, bên đứng sau nền tảng viết truyện của anh gửi thông báo thống kê con số sáu chữ số. Nghĩ đến đây, Tô Ngọc Phàm vui vẻ quyết định tự thưởng cho mình.

Anh mở ứng dụng đặt đồ ăn, gọi hơn 60 xiên que.

Cùng lúc, anh gửi tiền sinh hoạt cho mẹ và cha dượng. Tiền là thứ họ mong từ lâu, sau đó anh rồi nhận về hai tin nhắn thoại khen ngợi dài hơn 20 giây. Tô Ngọc Phàm quen rồi, anh chẳng buồn mở nghe.

Ăn no xong, anh lướt vào khu bình luận. Khác với tâm trạng nhẹ nhõm của anh, độc giả ở đó khóc lóc thảm thiết, như thể gió tanh mưa máu. Dù họ đọc để thấy tra nam bị ngược, nhưng vẫn mong một cái kết hạnh phúc.

Có người không tin truyện đã kết thúc, hỏi: “Tác giả ơi, thật sự BE sao? Chu Tử Diệp đáng thương quá, đến cuối còn chưa biết mặt bé con ra sao, huhu…”

Tô Ngọc Phàm thầm nghĩ: “Đàn ông cặn bã thế này mà còn muốn gặp à? HE là mơ đẹp!” Nhưng anh không hề tự kiểm điểm rằng mình thích viết cẩu huyết, nên vô tư bổ thêm một nhát dao: “Phiên ngoại có thể cho công nhìn từ xa trong đám đông một lần nhé, dễ thương lắm.”

“Tác giả ơi, mấy truyện truy thê hỏa táng tràng chẳng phải thường HE sao? Sao anh không làm theo lẽ thường vậy? Dù sảng thật, nhưng ngược quá, huhu.”

Tô Ngọc Phàm: “Cho địa chỉ đi, tôi gửi hai bao khăn giấy cho mà lau.”

Lại có người thắc mắc: “Sao thụ ghét bé con thế? Sinh ra không vứt vào cô nhi viện à? Hay biết cha đứa bé là Chu Tử Diệp thì ném cho hắn luôn? Giao cho dì nuôi cũng hợp lý mà. Đây là lỗi truyện à?”

Tô Ngọc Phàm không đáp. Chẳng lẽ anh không được thêm drama nuôi con cho hot sao?

Trả lời qua loa vài bình luận, anh nhanh chóng quên luôn cuốn truyện có tên 《Giả Alpha vạn người mê Omega mang thai bỏ chạy》 này. Dù sao chuyên mục của anh đầy truyện cẩu huyết, bản chất chẳng khác nhau là mấy, cuốn này chỉ đặc biệt hơn một chút vì anh dồn nhiều tâm huyết thôi.

Bình luận chửi anh cũng kệ. Thật ra từ đầu, anh đã thấy thiết lập của Tần Liên Đồng không hoàn toàn khớp với cốt truyện. Nhưng anh cố chấp không sửa, không muốn biến cậu thành một người khác. Với một thụ là quý công tử ngạo kiều, không thể tha thứ cho công, thậm chí còn tống công vào tù, BE là kết cục tất yếu.

Không trọn vẹn thì thôi, Tô Ngọc Phàm là người tuỳ tính như vậy.

Nếu không, anh đã chẳng phiêu bạt một mình ở thành phố lạ bao năm. Đến 26 tuổi là độ tuổi “già” trong mắt phụ huynh, mà vẫn độc thân.

Cùng lúc đó, Đào Đào, là một người bạn tác giả truyện ngọt trong nhóm, Đào Đào đang vắt óc nghĩ cách để công thụ thổ lộ sao cho lãng mạn. Không khí và thời điểm phải thật hoàn hảo, để lại dư vị cho người đọc. Nếu không, truyện ngọt thường gặp vấn đề: qua giai đoạn mập mờ là độc giả bỏ chạy hết.

Hôm trước Đào Đào khóc lóc trong nhóm rằng tháng này sắp phải bán nồi đi ăn xin. À, anh ta cũng là đàn ông, một số “0” nhạy cảm. Anh ta chuyên viết truyện ngọt tinh tế, khác hẳn Tô Ngọc Phàm.

Tô Ngọc Phàm xem náo nhiệt, gõ: “Đào Đào, hay viết cẩu huyết đi, tuy bị chửi sml nhưng ít ra ngày tháng vẫn ổn.”

Đào Đào tức giận chửi anh: “Xì, tôi không thèm viết truyện báo đời đâu. Cậu đợi đấy, sẽ có ngày cậu gặp báo ứng!”

Dù sao Đào Đào là “0 lãng mạn” bẩm sinh, dễ khóc, ghét tra tiện. Anh ta thích viết chuyện tình ngọt ngào giữa công thê nô và thụ mỹ nhân, như gửi gắm mộng tình yêu của mình.

Tô Ngọc Phàm nhún vai. Anh chẳng hiểu mấy truyện ngọt ngấy ấy. Anh là kẻ độc thân triệt để, chưa từng yêu. Anh nghĩ mình không muốn gánh trách nhiệm cho ai.

Thật ra, Tô Ngọc Phàm dù chỉ là tác giả viết truyện cẩu huyết trong thế giới giả tưởng, nhưng anh lại là sinh viên xuất sắc ngành quản trị kinh doanh của trường 985 nổi tiếng. Nhưng anh ghét cuộc sống 996, lười giao tiếp giả tạo, nên chọn viết tiểu thuyết toàn thời gian. Trong mắt người lớn trong nhà, anh là “đứa trẻ hư” hao phí bằng cấp làm một công việc không đứng đắn.

Hơn 20 năm đời anh trải qua: bị chỉ trỏ - đỉnh cao ánh sáng- lại bị chỉ trỏ.

Khoảnh khắc đỉnh cao trong mắt người khác là lúc anh đỗ đại học. Còn tối nay, anh phải đi họp lớp để nghe đám bạn cũ khoe khoang. Tô Ngọc Phàm chẳng ngại, coi như tích lũy tư liệu sống cho truyện.

-

Chỉ là ý trời trêu người, chiếc xe Tô Ngọc Phàm ngồi gặp tai nạn trên đường. Khi tỉnh lại, anh đã ở một thế giới khác.

Đầu anh đau như muốn nổ tung. Mở mắt ra, anh thấy mình đang đứng ở một hành lang, xiêu vẹo dựa vào tường, miệng đầy mùi rượu. Theo bản năng, anh muốn tìm một phòng để nghỉ ngơi, vụng về lục túi quần, cuối cùng tìm được một chiếc thẻ phòng.

Mắt mờ mịt vì say, Tô Ngọc Phàm xoa mắt mấy lần, nhìn mãi mới lờ mờ thấy số “610”. Anh thầm nghĩ: “Thôi kệ, ngủ đây vậy.”

Anh như con ma men lê bước đến chậm chạp tiến đến cửa phòng 610. Anh liếʍ đôi môi khô khốc, đưa tay sờ tay nắm cửa, đúng là mở được thật. Vậy chắc là phòng này.

Anh vào phòng, tiện tay đóng cửa. Bên trong tối om, chẳng thấy gì. Nhưng Tô Ngọc Phàm chẳng quan tâm, ngủ thì cần gì đèn. Anh chậm rì rì đá giày ra, bò lên giường, lăn vào chăn như cá chép trở mình.

Hình như nghe thấy tiếng “ưm ưm”…

Tô Ngọc Phàm chẳng còn đủ tỉnh táo, nghĩ đó là ảo giác. Lúc say xỉn, đầu anh thường có tiếng “tư tư” như điện giật. Với anh, mấy âm thanh đó đều là tạp âm hỗn loạn, chẳng khác gì nhau.

Sau khi chui vào chăn, anh sờ thấy thứ gì trơn trượt, mát lạnh, thoải mái hơn cả cá trích anh hay mua, khiến anh muốn gần thêm chút nữa rồi gần thêm chút nữa.

Rồi chuyện đó tự nhiên xảy ra. Với đàn ông, mấy việc này dường như không cần ai dạy cũng biết.

Khi tỉnh lại, Tô Ngọc Phàm cảm thấy cổ họng cay xè, khó chịu muốn chết. Anh chậm rãi ngồi dậy từ giường, lạ lùng thay, cả người lại thấy thoải mái vô cùng.

“Đây là đâu? Chẳng phải tôi bị xe đâm sao?” Tô Ngọc Phàm mở to mắt, nhớ lại ký ức cuối cùng. Nhìn cách bài trí khách sạn, anh gãi gáy khó hiểu.

Chẳng lẽ là mơ? Nhưng cảm giác bị xe cán đau đớn quá chân thật. Dù vậy, anh nhanh chóng chấp nhận hiện thực, chẳng quan tâm việc mình chết ở thế giới cũ.

Người dính nhớp khiến anh muốn đi rửa mặt ngay, nhưng vừa định động, anh thấy eo mình bị ôm chặt. Tim anh chùng xuống. Xong rồi, trong phòng có người khác?

Mang theo tâm trạng lo lắng, anh chậm rãi quay đầu chậm rãi. Đập vào mắt là một gương mặt đàn ông. Dù đối phương rất đẹp, mặt mày như tranh, hơn hẳn nhiều minh tinh, nhưng vẫn là đàn ông.

Khoan đã… Tô Ngọc Phàm chợt nhớ ra. Sau tai nạn xe, anh bất ngờ xuất hiện ở khách sạn này, lại còn say xỉn. Chuyện sau đó, anh nhớ lại được hơn nửa.

Dù việc nằm cạnh một gã đàn ông khá kinh dị, anh cũng thấy hơi may mắn. Anh nghĩ: “Chỉ là hiểu lầm thôi. Khi người này tỉnh, mình sẽ xin lỗi tử tế, rồi thương lượng xem sao. Nếu không phải gay, chắc không nghiêm trọng. Dù sao cả hai cũng… lúc đó không tỉnh táo.”

Anh theo bản năng nhìn người này thêm vài lần, cảm thấy kỳ lạ. Anh chưa từng gặp người này bao giờ, nhưng sao lại có cảm giác quen thuộc khó tả? Anh không hiểu nổi.

Rồi anh nhìn xuống, thấy những dấu xanh tím trên ngực trắng của người kia, đặc biệt là hai “khu vực thảm họa” nặng nề. Anh ngại ngùng, tai đỏ bừng.

Chắc lâu không yêu đương, anh không ngờ mình lại mạnh bạo thế…

Nhưng ngay sau đó, lưng anh đau như kim châm. Sờ thử, còn thấy vết máu nhạt. Trời ơi, người này còn dữ dằn hơn anh!

Nhìn bàn tay thon và móng tay tròn trịa của người kia, ai ngờ lại cào khỏe thế.

Tô Ngọc Phàm cân nhắc có nên đánh thức không. Chuyện này cần thương lượng. Tối qua người kia cũng say xỉn, nếu không đã chẳng đáp lại. Mọi thứ nước chảy thành sông, không chút chống đối, lại hợp ý đến lạ. Nói ra thì kỳ, nhưng anh vừa hồi tưởng lại còn cảm nhận được chút dư vị. Nếu có người chứng kiến, chắc chẳng ai tin họ là người xa lạ.

Trước khi đánh thức đối phương, Tô Ngọc Phàm vô tình liếc quanh phòng. Khách sạn sang trọng, anh chưa từng ở nơi nào thế này. Rồi anh thấy một góc thẻ lộ ra từ túi quần bên gối người kia. Ma xui quỷ khiến, anh đưa tay rút ra xem.

Hóa ra là thẻ căn cước. Anh định đặt lại, nhưng khóe mắt thoáng thấy chữ quen thuộc.

“Tần Liên Đồng… Trời ơi!”

Tay anh run lên, thẻ rơi xuống chăn. Anh vội che miệng, sợ tiếng động đánh thức người kia. Trong lòng sóng gió nổi lên, cánh tay đang ôm eo anh nóng ran.

Anh muốn đẩy ra, nhưng chẳng dám động.

Sao lại quen? Vì đây là nhân vật anh tạo ra! Anh nhớ rồi.

Đại học vừa khai giảng, Tần Liên Đồng vừa tròn 18 tuổi. Sinh nhật hôm đó, mẹ cậu bao hai tầng khách sạn 5 sao gần trường, mời cả lớp đi ăn. Một biểu tượng trường thọ như cậu dĩ nhiên say xỉn. Trong cơn say, Tần Liên Đồng đi nhầm phòng của Chu Tử Diệp, bạn thân của cậu, và hai người xảy ra chuyện “không thể miêu tả”.

Sau đó, Tần Liên Đồng , là một Omega giả Alpha, trúng một phát, mang thai. Đứa bé chính là vai chính của cuốn truyện sau mà anh đã viết được nửa đại cương. Anh còn thiết lập cho bé con này bao nhiêu đặc điểm hoàn hảo, một thiên tài nhí đúng chuẩn. Giờ thì sao? Anh đi nhầm phòng à? Tô Ngọc Phàm nuốt nước bọt, vô thức nhìn xuống bụng trắng phau của Tần Liên Đồng. Trên đó có một lớp cơ mỏng đẹp mắt, không khoa trương nhưng rất cuốn hút, xúc cảm cũng tuyệt vời. Nhưng đó không phải trọng điểm. Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ phình lên… Và Tần Liên Đồng sẽ nổi điên.