Chấn Động! Bị Thái Tử Gia Giam Lỏng Ba Ngày Ba Đêm

Chương 20: Mục đích của anh chính là em


Giang Dục nhìn chăm chú vào đôi môi cô đang mấp máy, đôi môi đỏ mọng quyến rũ và ướŧ áŧ.

Đôi môi đó thật đẹp, trông đặc biệt mềm mại.

Muốn cắn.

Cả người anh bỗng nhiên nóng ran.

“Ừ, anh thích em.”

Giọng anh khàn đặc: “Anh muốn theo đuổi em, em đồng ý chứ?”

Cô lắc đầu: “Tôi không đồng ý.”

Giang Dục khẽ cười, giọng điệu chắc chắn mà nhấn mạnh từng chữ: “Em sẽ đồng ý.”

Cô lắc đầu nguầy nguậy, như cái trống bỏi: “Tôi không đồng ý.”

Giang Dục chơi xấu, nhân tiện túm chặt lấy cô, một tay đỡ lấy eo cô, giữ cho cơ thể cô không bị ngã nhào.

Ánh mắt nóng bỏng chăm chú dừng trên khuôn mặt cô.

“Vì sao em không đồng ý?”

“Bởi vì anh... chẳng thật lòng chút nào. Tôi... tôi không muốn hẹn hò với người không thành thật.”

Giang Dục đặt tay lên sau cổ cô, đầu ngón tay len qua mái tóc cô, ánh mắt nhìn cô đầy nghiêm túc.

“Vậy nếu anh là một người thật lòng thì sao?”

“Vậy... vậy thì có thể...”

Cô nấc một cái, rồi tiếp tục nói: “Có thể suy nghĩ... suy nghĩ.”

“Em muốn biết gì? Anh có thể nói cho em nghe.”

Tống Tích Nghiên nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt vốn mịn màng nay dưới cơn say càng thêm phần quyến rũ.

“Anh rốt cuộc là ai?”

“Anh tên Giang Dục, người Kinh Thị, 24 tuổi, độc thân, hiện tại là CEO của tập đoàn Giang Thị, con một trong gia đình, cha mẹ đều khỏe mạnh, kinh tế độc lập, sức khỏe tốt. Nếu em muốn biết thêm về quá khứ của anh thì anh có thể làm một bản lý lịch gửi em xem.”

“Tập đoàn Giang thị!”

Như một con mèo nhỏ xù lông, cô đột ngột kéo cà vạt anh, phẫn uất không thôi: “Tôi biết ngay là anh giở trò! Không trách được tự dưng tôi lại được họ chọn!”

Giang Dục bật cười: “Không phải vậy đâu, họ chọn em vì thực lực của em.”

“Tôi không tin mấy lời giả dối của anh.”

Giang Dục kiên nhẫn nói: “Anh chuyển đến sống cạnh nhà em, tạo ra những lần gặp tình cờ, còn lại thì không có gì khác.”

Ánh mắt Tống Tích Nghiên mơ màng: “Nhưng... chúng ta đâu có quen biết, sao anh lại thích tôi?”

Bàn tay đang đặt trên eo mềm mại của cô hơi siết lại, giọng nói anh trầm ổn: “Tống Tích Nghiên, em rất ưu tú. Thích em là điều hoàn toàn bình thường.”

Tống Tích Nghiên dựa vào cơn say, chẳng còn để ý gì đến phép tắc hay quy củ.

Cô buông bỏ mọi sự dè dặt, tung ra câu hỏi: “Anh đừng có đánh trống lảng, tiếp cận tôi chắc chắn là có mục đích gì đó đúng không?”

“Mục đích của anh chính là em.”

“Anh...”

Đôi mắt Tống Tích Nghiên trở nên mơ màng, buông lỏng cà vạt anh ra, rồi lảo đảo vài bước.

“Đồ... lòng muông dạ thú...”

Mất cả buổi, cô mới bật ra được một câu: “Tôi biết ngay là anh định tán tỉnh tôi, nhưng... tôi... tôi không dễ mắc câu đâu.”

Khóe môi Giang Dục khẽ cong lên, một tay giữ chặt lấy tay cô để phòng ngừa cô ngã nhào.

Giọng nói trầm thấp phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm: “Tống Tích Nghiên, em không nhớ anh là ai cũng không quan trọng, vì dù em ở đâu thì anh cũng sẽ tìm được em và yêu em.”

Lời nói của anh thật khó hiểu, mà Tống Tích Nghiên nghe cũng chẳng hiểu nổi.

Cô tròn mắt nhìn anh: “Ý anh là gì?”

Anh khẽ cười rồi nói: “Không nhớ ra cũng không sao, vì tất cả chuyện này thật sự quá vô lý.”

Giang Dục lẩm bẩm như đang tự trấn an chính mình.

“Em muốn anh thành thật cũng được, bây giờ anh sẽ nói rõ ràng cho em nghe.”

Bàn tay của anh dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve làn da mềm mại của cô: “Anh là... chồng tương lai của em.”

Tống Tích Nghiên sững người: “???”

Bây giờ cách tỏ tình của người ta đều trừu tượng như vậy sao?

Giang Dục đưa tay nhẹ nhàng vén những lọn tóc rối của cô ra sau tai.

Đầu ngón tay anh khẽ run lên vì căng thẳng.

“Anh đã chết rồi sống lại, trở về khoảng thời gian chúng ta còn chưa quen biết, chính là hiện tại.”

Tống Tích Nghiên đang say khướt, bước chân xiêu vẹo, tai thì nghe loáng thoáng được vài phần ý nghĩa trong câu nói của anh, nhưng đầu óc thì chẳng thể nào tiếp thu nổi.

Không chắc chắn nên cô hỏi lại: “Khoan đã, anh nói là... sống lại ư?”

Ánh mắt Giang Dục trở nên phức tạp: “Đúng, anh đã sống lại.”

Tống Tích Nghiên bật cười.

“Anh sống lại, trở lại năm mình 18 tuổi. Kiếp trước anh bị kẻ gian hãm hại chết thảm ở nơi đất khách quê người. Nếu ông trời đã cho anh cơ hội sống lại thì lần này anh tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ, nhất định phải giành lại tất cả những gì thuộc về mình!”

Giang Dục: “...”

Tống Tích Nghiên cười đến mức bụng quặn lên: “Ý anh là như vậy phải không?”

Giang Dục: “...”

Cô cười đến mức không thể ngừng lại, nói như hét lên: “Đúng là đọc tiểu thuyết nhiều quá mà!”

Cô càng cười dữ dội, Giang Dục lại càng bất đắc dĩ.

Anh thở dài: “Em nghĩ anh đang đùa phải không?”

Tống Tích Nghiên hỏi ngược lại: “Anh nghĩ là anh không đùa sao?”

Giang Dục cúi mắt xuống, ánh nhìn trở nên cô đơn tột cùng, thở dài nói: “Anh biết mà, nói ra thì em sẽ không tin, nên anh mới chọn cách giấu đi.”

Tống Tích Nghiên nghiêm túc đề nghị: “Giang tiên sinh, nếu có bệnh thì nên đi khám đi được chứ?”

Xem ra không chỉ có cô bị trúng tà mà anh cũng chẳng khác gì.

Anh hỏi lại: “Em không tin sao?”

“Chuyện hoang đường như vậy thì ai mà tin chứ?”