Trong hai giây ngắn ngủi, cô đã tự tưởng tượng ra đủ loại kịch bản cướp bóc, gϊếŧ người trên báo chí.
Nhưng ngoài dự đoán, người đàn ông kia lại nói: "Tôi sẽ đứng ngoài cửa đợi."
Ý là anh không định bước vào nhà.
Điều này vừa khéo hợp ý cô.
Bỗng nhiên ông Tống nắm lấy tay cô nói với giọng nói yếu ớt: "Nghiên Nghiên. Ông đói, đói quá."
Tống Tích Nghiên lập tức dìu ông đi vào nhà, giọng nói mềm mại dỗ dành: "Được rồi, chúng ta vào nhà ăn cơm nhé."
Đúng lúc đó ông Tống bỗng đưa tay còn lại ra run rẩy bắt lấy bàn tay người đàn ông lạ mặt.
Ông cụ nắm chặt lấy anh, mừng rỡ như thể vừa gặp lại người thân sau bao năm xa cách: "Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ăn cơm."
Người đàn ông hơi khựng lại, nét mặt thoáng qua vẻ dịu dàng. Anh không tránh khỏi bàn tay gầy guộc của ông cụ, chỉ hơi nghiêng mặt nhìn về phía Tống Tích Nghiên.
Cả người cô cứng đờ, vội nói: "Ông nội, đừng nắm tay người ta chứ."
Người đàn ông nhẹ giọng nói: "Không sao đâu."
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng nói với ông cụ: "Ông à, cháu phải đi rồi."
Nhưng ông Tống lại cố chấp hơn ai hết.
Ông đột ngột buông tay Tống Tích Nghiên ra, dùng cả hai tay giữ chặt lấy cánh tay người đàn ông kia, như thể gặp lại người thân thất lạc đã lâu, nhất quyết không chịu buông ra.
"Ăn cơm. Ăn cơm."
Tống Tích Nghiên sững sờ, chưa bao giờ thấy ông nội thất thố như vậy.
Cô nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành: "Ông nội, ông buông tay trước đã. Cháu đưa ông vào nhà ăn cơm được không?"
Nhưng ông Tống vẫn không chịu buông tay.
Không khí rơi vào bế tắc.
Người đàn ông thấy không thể rời đi đành lên tiếng: "Tôi có thể ở lại một lát, có làm phiền cô không?"
Hàng mi dài của Tống Tích Nghiên khẽ run lên, đôi mắt hạnh mở to, ý anh ta là?
Người đàn ông cúi đầu, lấy từ túi áo khoác ra một chiếc ví, sau đó rút ra thẻ căn cước như muốn chứng minh bản thân không phải người xấu, rồi đưa thẳng cho cô.
"Đây là thẻ căn cước của tôi."
Tấm thẻ hiện rõ ảnh chân dung, đúng là người đàn ông trước mặt. Nhưng có vẻ bức ảnh được chụp từ lâu rồi nên khi đó trông anh vẫn còn chút non nớt của tuổi trẻ, chưa hoàn toàn lột xác thành dáng vẻ sắc bén như bây giờ.
Tống Tích Nghiên chưa từng nhìn thấy ai trực tiếp đưa thẻ căn cước ra như vậy. Theo bản năng cô xem kỹ hơn vài lần, như muốn tìm ra điều gì bất thường.
Nhưng khi ngước lên, chạm phải ánh mắt chân thành của người đàn ông khiến cô bỗng thấy xấu hổ. Cảm giác như mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Cô vội lắc đầu: "Không phiền, không phiền."
Ông nội cô vẫn còn giữ chặt tay người ta không chịu buông khiến cô càng thêm ngại ngùng.