Bạo Quân Điên Phê Sủng Mỹ Nhân Yêu Kiều Tận Trời

Chương 19

Đôi mắt đen như mực tựa sói tựa hổ kia, vừa có vẻ thâm trầm quỷ quyệt, lại vừa hung ác tàn bạo.

Nhìn lại Tô Yểu, giống như con chim non lạc vào bầy thú dữ, vừa mới sinh ra, ngay cả cánh cũng không vỗ nổi.

Đôi mắt trong veo như nước, móng vuốt cũng gầy nhỏ như vậy, huống chi là thân thể yếu ớt không chịu nổi một đòn kia.

Diêu Trác cười nhưng đáy mắt không hề có ý cười: "Hay là nàng muốn hại chết bọn họ?"

Tô Yểu sợ hãi lắc đầu: "Ta không muốn, ngươi đừng làm hại bọn họ, ta nghe lời, sau này ta sẽ nghe lời ngươi."

Ở đây không có bất kỳ công đạo nào cả.

Diêu Trác chính là vương ở nơi này.

Diêu Trác mãn nguyện vuốt ve má Tô Yểu, ánh mắt thế nào cũng không thể vẽ hết vẻ đẹp kinh diễm của nàng.

"Hôn phu quân một cái đi."

Tô Yểu không tình nguyện chạm môi vào má Diêu Trác một cái, vừa chạm đã rời, rõ ràng không muốn thân mật với hắn.

Diêu Trác sao lại không rõ tâm tư của Tô Yểu, nhưng ngày tháng còn dài, bọn họ có đủ thời gian để bên nhau.

Tô Yểu ăn chút cháo thịt, vốn dĩ nàng ăn đã không thấy ngon miệng nên ăn vừa thanh đạm vừa ít.

"No chưa?"

Tô Yểu bị Diêu Trác ôm trong lòng rất khó chịu, cọ vào người hắn không thoải mái.

Nàng sợ lát nữa Diêu Trác lại nổi cơn thú tính.

Diêu Trác lại mang đến một bát thuốc, thứ này không đắng, chỉ là Tô Yểu ghét nhất là uống thuốc.

"Ta không uống, ta không uống cái này..."

Một ít thuốc văng ra vì Tô Yểu giằng co, thứ nước đen kịt dính đầy một tay Diêu Trác.

Gương mặt người nam nhân hơi giận dữ, đặt chén thuốc xuống: "Hôm qua đã nói gì?"

Tô Yểu đặt hai tay trên bàn, vùi cả mặt vào lòng bàn tay khóc lóc: "Ta không uống cái này, những thứ khác ta đều uống được, ta không uống thứ này..."

Tiếng khóc của Tô Yểu thật sự khàn khàn đau đớn, như đâm vào tim Diêu Trác.

Diêu Trác nâng mặt nàng lên, nghiêng đầu hôn lên gò má lạnh lẽo đầy nước mắt của Tô Yểu.

"Ngoan ngoãn uống đi, cũng không nói nhất định sẽ có hiệu quả ngay, chúng ta thử xem."

Lần này Tô Yểu náo loạn dữ dội: "Không uống, ta không uống, không muốn uống thứ này."

Thứ mà Tô Yểu nói đến tương tự như thuốc mà các cô nương bình thường hay uống để dễ có thai, chỉ là do Diêu Trác điều chế nên dược hiệu tốt hơn nhiều.

Tộc Tiên Nhạc có đủ loại kỳ môn dị thuật, không biết Diêu Trác xem được từ cuốn cổ tịch nào, nói là nữ tử uống thứ này sẽ cực kỳ dễ mang thai.

Diêu Trác dịu giọng khuyên nhủ, lau nước mắt giúp nàng: "Ngoan, không đắng đâu, chỉ một hai ngụm thôi."

Hốc mắt Tô Yểu vừa đỏ vừa sưng, ngày ngày bị ức hϊếp đến rơi lệ không ngừng: "Ta không uống, tránh ra, mang đi..."

Trong lúc giằng co, Tô Yểu dứt khoát hất đổ chén thuốc.

Chén sứ rơi xuống nền đá vỡ tan tành, bắn tung tóe nước thuốc nóng và mảnh vỡ.

Cũng khiến sắc mặt Tô Yểu lập tức trắng bệch, kinh hồn bạt vía.

Theo bản năng nhìn về phía sắc mặt Diêu Trác.

Sắc mặt Diêu Trác giống như quỷ mị tà ác âm hiểm, âm trầm lạnh lẽo, nhìn khiến đáy lòng người ta phát run rợn người.

Đối diện với ánh mắt của Diêu Trác khiến cho Tô Yểu cảm thấy ngực và cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Tô Yểu rụt cổ nhìn hắn: "Ta không muốn uống~"

Diêu Trác ôm nàng đi về phía giường, vì trong lòng kìm nén cơn giận nên trực tiếp ném nàng lên đó.

May mà đệm trải dày nên không khiến Tô Yểu bị đau.

Tô Yểu thấy Diêu Trác rút dây lưng liền lập tức kinh hãi tột độ, quỳ rạp người dậy muốn trốn.

"Đừng mà, đừng chạm vào ta, a—"

Bàn tay lớn vung lên, cả người Tô Yểu bị lật nhào trên giường.

Diêu Trác cũng nhanh tay, chỉ hai ba cái đã trói chặt hai tay Tô Yểu, buộc vào đầu giường.

Mất đi hai tay, chân Tô Yểu cũng vùng vẫy dữ dội.

"Tránh ra, cút đi!"

Tô Yểu phát ra tiếng kêu xé lòng xé phổi, the thé nhưng dễ nghe, nhưng rõ ràng Diêu Trác còn chưa làm gì cả.

Ánh mắt Diêu Trác lạnh lẽo như vạn trượng băng hàn, lập tức rút chiếc đai lưng bằng gấm của Tô Yểu.

Y phục trong nháy mắt trở lên lỏng lẻo xộc xệch, lộ ra chút xuân sắc ái muội với những vết bầm tím nhàn nhạt ở cổ.

"Đừng chạm vào ta, đừng mà."

Diêu Trác lại trói chặt chân Tô Yểu, khiến tứ chi nàng bị kềm chế, trừ eo ra thì không thể động đậy.

Bộ dạng Tô Yểu lúc này không còn sức phản kháng, toàn thân như viết rõ mấy chữ mặc người tùy ý hái lượm.

Thân hình Tô Yểu gầy yếu, chiếc áσ ɭóŧ vì nàng giãy giụa kịch liệt mà xộc xệch bung ra một mảng lớn, lộ ra làn da trắng như ngọc.

Bên trong cũng không có chiếc yếm che đậy xuân tình của nữ nhi.

Tô Yểu tuyệt vọng nhìn lên xà nhà, khẽ nói: "Đừng chạm vào ta, đừng mà..."

Diêu Trác tức giận đến cực điểm, thật muốn mặc kệ tất cả mà nổi trận lôi đình.

Nhưng thấy Tô Yểu nước mắt lưng tròng, đôi môi khẽ mấp máy run rẩy, gầy trơ xương, cả người yếu ớt vô lực, giống như món ngọc quý giá liên thành cực kỳ dễ vỡ thì hắn lại không nỡ lòng nào.