Sau Khi Từ Trong Đống Rác Bò Ra

Quyển 1 - Chương 18

“Ông cố ý.”

Lũ Cự Tích, áp lực khó hiểu, ra tay cứu giúp đúng lúc. Nếu không phải cố ý, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Nghĩ đến người đàn ông luôn mỉm cười này đứng trong bóng tối nhìn cậu né đông né tây, trong lòng Khí Yếm lại dâng lên cảm giác bực bội khó chịu.

“Không tệ, cậu nhóc cũng thông minh lắm chứ." Tống Trọng cười một tiếng, đưa tay về phía Khí Yếm: "Con đã vượt qua bài kiểm tra của ta. Nếu con đồng ý, bắt đầu từ hôm nay, ta chính là thầy của con.”

Những ngón tay khớp xương rõ ràng mang theo vết chai mỏng, đáy mắt Tống Trọng hiếm khi lộ ra vẻ trịnh trọng.

“Con có đồng ý không?”

Khí Yếm không lên tiếng, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Tống Trọng. Rõ ràng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng ông lại đọc ra được hai chữ “tức giận” lồ lộ.

Tống Trọng nhướng mày, suy nghĩ một chút, lấy từ không gian trữ vật ra một hộp bột cà phê sữa, lại đưa tay ra lần nữa.

Ý tứ đã quá rõ ràng.

Khí Yếm nắm lấy tay ông, thành khẩn nói: “Thầy.”

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hộp bột cà phê sữa kia.

Tống Trọng hoàn toàn không để ý, mỉm cười, kéo Khí Yếm đứng dậy.

“Rất tốt, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn nhé.”

*

Thời gian thấm thoắt thoi đưa đã một năm trôi qua, sự thật chứng minh, người bị chỉ giáo chỉ có một mình Khí Yếm.

“Ầm——!”

Khí Yếm thành thạo dùng một quyền đấm gãy xương mày của con Phong Hốt Sư, không hề ham chiến mà nhanh chóng bỏ chạy. Xung quanh tiếng sột soạt vang lên, Cự Tích, Cốt Lang, Ngư Xà cùng vài loại tinh thú bậc một khác vây tới.

Cậu lần lượt né tránh các đòn tấn công từ bốn phương tám hướng, chạy nhanh về phía lưng chừng núi.

Kể từ khi cậu gọi tiếng "Thầy" đó, ban ngày sau khi kết thúc các buổi học lý thuyết ở học viện, buổi tối cậu lập tức chạy đến nhà Tống Trọng, vừa leo lên những bậc đá có trọng lực gia tăng, vừa phải cẩn thận đối phó với đủ loại tinh thú bậc một khác nhau do Tống Trọng cố tình bắt từ bên ngoài khu an toàn vào.

Một năm trôi qua, tuy thể chất dần dần phát triển, chiều cao cũng vươn lên như một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi bình thường, nhưng tinh thần lực dường như trì trệ, không hề nhúc nhích chút nào.

Tống Trọng trong năm nay thỉnh thoảng lại biến mất một thời gian, thần thần bí bí không biết làm gì, chẳng dạy được bao nhiêu thứ tử tế, ngược lại ngày nào cũng xem màn kịch Khí Yếm chật vật chạy trốn.

Ông nhướng mày nhìn đứa trẻ đang chạy như bay tới, giơ tay tiêu diệt lũ tinh thú đang truy đuổi sát nút phía sau, thành thạo đưa cho Khí Yếm đang nằm bò trên bậc đá cuối cùng thở hổn hển một cốc cà phê sữa.

“Đây, uống nhanh đi, gần đây càng lúc càng nhanh hơn rồi đấy.”

Đợi Khí Yếm uống xong, ông mới chậm rãi nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ chính thức dạy con tu luyện Tinh Khống Sư.”

“Một năm trước, thể chất của con thực sự quá kém, căn bản không thể chịu được lực xung kích mạnh mẽ khi Nguyên Cốt được mở ra. Nếu cưỡng ép mở ra, nhẹ thì biến thành kẻ ngốc, nặng thì chết ngay tại chỗ.”

Khí Yếm lần đầu nghe thấy danh từ mới lạ ‘Nguyên Cốt’ này: “Đó là gì ạ?”

Tống Trọng đưa Khí Yếm lên sân thượng, nơi này rất trống trải, giữa mặt đất đặt một cái viên bàn bán kính gần hai mét, bên trong viên bàn vẽ một ngôi sao sáu cánh. Nó chậm rãi xoay tròn, tựa như đang hô ứng từ xa với dải ngân hà treo trên màn đêm, vòng quay nhẹ nhàng mang theo một vần điệu kỳ lạ.

Ông dùng một ngón tay điểm vào giữa trán Khí Yếm: “Nguyên Cốt, ở chính chỗ này.”

Cú điểm chỉ này lập tức khiến Khí Yếm cảm thấy một cảm giác hoảng sợ đến tê cả da đầu, cảm giác này dường như đến từ phản ứng bản năng của cơ thể.

Cậu ôm trán: “Chính là ấn ký xuất hiện giữa trán ngài mỗi khi ngài cứu con?”

“Phải, cũng không phải. Ấn ký giữa trán là dấu hiệu Nguyên Cốt được thức tỉnh, huyết mạch đồ đằng trong Nguyên Cốt của mỗi Tinh Khống Sư khác nhau, ấn ký giữa trán tự nhiên cũng khác nhau.”

“Vậy mỗi lần động thủ ấn ký giữa trán đều xuất hiện, chẳng phải rất tìm thuốc sao?”

Tống Trọng im lặng: “...Tìm thuốc?”

Khí Yếm dừng lại một chút, sau đó cậu nhanh chóng rút cuốn «Vỡ lòng Tiếng Liên bang» ra lật xem, lập tức sửa lời: “Phô trương.”

Một năm nay cậu đã rất nỗ lực học cuốn sách này, khổ nỗi lúc sinh ra đã có tật này, ngôn ngữ thỉnh thoảng bị rối loạn đúng là không có cách nào.

“...”

Đứa trẻ này.

“Ấn ký đương nhiên có thể ẩn đi. Nếu không muốn nó xuất hiện, trừ khi thăng cấp, hoặc biên độ dao động cảm xúc quá lớn, ấn ký sẽ không xuất hiện.”

Nói đến đây, ông nhìn Khí Yếm, một năm qua, ông chưa từng thấy cậu nhóc này có biến động cảm xúc gì quá lớn.

Khí Yếm nghĩ đến một vấn đề: “Thầy ơi, có phải mỗi lần cứu con ngài đều rất kích động không ạ?”

Hầu như mỗi tối cậu bị Tống Trọng xách ra khỏi miệng tinh thú, đều có thể nhìn thấy ấn ký màu tím giữa trán Tống Trọng.

“...Con không cảm thấy lúc lão sư từ trên trời giáng xuống rất ngầu sao?”

“...”

Khí Yếm mặt không cảm xúc “Ồ” một tiếng.

Đúng là rất ngầu, người được cứu càng thảm thì người từ trên trời giáng xuống càng ngầu—— vị thầy giáo này, cậu có thể trả hàng không?

Tống Trọng ho khan một tiếng, quay đầu đi: “Đây là Dẫn Tinh Nghi dùng để thức tỉnh Nguyên Cốt, có thể hội tụ các hạt sao trong vũ trụ, thức tỉnh huyết mạch đồ đằng. Sau khi cấp bậc đạt đến bậc bảy, có thể triệu hồi huyết mạch đồ đằng trong Nguyên Cốt ra.”

Khí Yếm nhớ lại thanh tử sắc cự kiếm sau lưng Tống Trọng: “... Thầy là bậc mấy ạ?”

Tống Trọng vuốt cằm, suy nghĩ một lát: “Bậc bảy?”