Khi xe về đến khu đèn đỏ của Salma, chiếc bán tải dừng lại trước cổng. Salma nhìn hai người họ bận rộn dỡ hàng, có vẻ bực bội vì họ đã trì hoãn quá lâu, giọng điệu gắt gỏng giao nhiệm vụ cho họ tối nay.
Fiona vẫn là phục vụ một khách quen. Nhưng khách của Rosa lần này lại rất đặc biệt. Salma nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô, siết nhẹ cằm cô rồi nhấn mạnh từng chữ: “Cô bé hoa hồng của tôi, vị khách này thật sự rất, rất, rất đặc biệt. Tôi không biết hắn là ai, nhưng số tiền hắn đưa ra nhiều đến mức ngay cả tôi cũng cảm thấy sợ. Khi đến đây, hắn còn mang theo rất nhiều người có súng.”
Salma hít sâu, ghé sát vào Rosa, giọng dịu dàng nhưng mang đầy sự răn đe: “Vậy nên, lần này đừng có mà giở trò nhé? Hãy hầu hạ hắn thật tốt. Xong vụ này, cô có thể nghỉ ngơi thật lâu.”
Rosa nhếch môi — đúng vậy, xong vụ này, cô có thể nghỉ ngơi rất lâu.
Nhưng nghỉ ngơi bằng cách nào — đó là chuyện khác.
Vệ sĩ lái xe đi, đợi đến khi hai người vừa bước vào địa bàn của “Phoenix”, cánh cổng sắt nặng nề cũng dần khép lại.
Nơi này giống như một khu cộng đồng, mỗi cô gái có tên tuổi đều sở hữu một góc riêng của mình. Phải công nhận rằng, về điểm này, Salma quả thực rất có đầu óc.
Lấy Rosa làm ví dụ, Salma biết cô đẹp hơn người, thế nên chưa bao giờ để cô trở thành một cô gái đứng đường tầm thường, mà hiếm khi bắt cô tiếp khách. Dựa vào gương mặt kiêu sa và dáng người quyến rũ của cô làm điểm thu hút, khéo léo kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tò mò của khách, chỉ những ai trả giá cao mới có được cơ hội.
Chỉ khi thứ gì đó trở thành món hàng xa xỉ mà rất ít người có thể chạm tới, nó mới khiến người ta mãi không thể quên.
Rosa quay đầu nhìn hàng lưới điện quấn trên cánh cổng sắt, khẽ thở dài, nghiêm túc nói lời cảm ơn với Fiona.
Fiona nhún vai đầy khó hiểu, nói: “Thôi nào, chúng ta quen nhau lâu như vậy, cô chỉ cần nhấc mông lên là tôi biết cô định làm gì rồi. Bất kể cô muốn làm gì, tôi đều ủng hộ. Đừng cảm kích tôi làm gì, tôi và cô không giống nhau.”
Cô ấy dừng lại một chút, lựa lời rồi nói tiếp: “Cô khao khát tự do hơn cả mạng sống, còn tôi thì không bận tâm điều đó. Tôi ở lại đây vì coi nó là một nghề thực sự. Với tôi, làm với ai cũng thế thôi. Còn chuyện tôi làm với gã vệ sĩ lúc chiều, cô đừng để trong lòng, cứ coi như tôi đang khai thác khách hàng tiềm năng đi. Hơn nữa, cô đi rồi, chẳng phải tôi càng có nhiều khách hơn sao?”
Mồ hôi chảy dọc theo sống lưng Rosa, khiến cô khó chịu mà kéo quần chỉnh lại một chút.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, cô nhìn những cánh chim bay lượn thong dong giữa bầu trời xanh và mây trắng, bỗng nhiên chỉ tay lên trời, nói: “Fiona, tôi sẽ trở thành nó, cô tin không?”
Fiona chưa bao giờ phá hỏng sự hứng khởi của cô, giơ tay xoa đầu cô như một người chị, phối hợp trả lời: “Tôi tin, cô nhất định sẽ rời khỏi nơi này.”