Ngụ ý là bà ngoại đã đầu thai vào một gia đình tốt rồi. Đáng lẽ nên mừng cho bà nhưng Mạnh Ngư vừa nghĩ đến cảnh âm dương cách biệt lại chẳng thể vui nổi.
“Vậy... ngoài việc bán vàng mã nhang đèn, tôi còn phải làm gì nữa ạ?”
“Trên đời luôn có những hồn ma không muốn đầu thai chuyển kiếp. Là nhân viên của Văn phòng Quản lý Đặc Biệt Âm Ti, cô có trách nhiệm tháo gỡ những khúc mắc trong lòng họ, hoàn thành tâm nguyện của họ, để họ cam tâm tình nguyện đi đầu thai. Ngoài ra, duy trì trật tự thường ngày của hai cõi Âm Dương cũng là một phần công việc.”
Lòng bàn tay Mạnh Ngư ướt đẫm mồ hôi, công việc này phải tiếp xúc với ma quỷ...
“Chúng tôi có phúc lợi tốt nhất nhưng cũng có chế độ sát hạch, định kỳ sa thải những nhân viên không đạt yêu cầu, đồng thời xóa bỏ ký ức của họ về khoảng thời gian làm việc cho Âm Ti.”
Bà ngoại là người yêu thương cô nhất trên đời này, đã giới thiệu công việc này cho cô thì chắc chắn đã cân nhắc rất kỹ lưỡng. Còn về phúc lợi đãi ngộ được nhắc tới, Mạnh Ngư nhất thời không nghĩ nhiều. Cô chỉ lo mình không thể hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì công việc này thực sự quá đặc biệt.
“Ừm... Sát hạch thế nào ạ? Tôi lo mình làm không tốt, sẽ phụ lòng tiến cử của bà ngoại.”
Cô gái trước mắt tràn đầy linh khí, lại tốt bụng và có tinh thần trách nhiệm, đúng là một hạt giống tốt đáng để bồi dưỡng. Sắc mặt Tư Đồ Uyên Chu đã dịu đi vài phần so với lúc mới vào, anh ta đưa tay vuốt lại mái tóc bóng lưỡng, hiếm hoi giải thích thêm vài câu.
“Việc sát hạch dựa trên hệ thống tích điểm, điểm càng cao càng tốt. Cạnh tranh rất khốc liệt, muốn trở thành nhân viên chính thức có thể nói là vạn người mới chọn được một.”
Tư Đồ Uyên Chu lắc lắc tập hồ sơ trong tay, “Là cầu nối giữa hai thế giới Âm Dương, nhân phẩm và kỹ năng đều không thể thiếu, trách nhiệm vô cùng lớn lao. Sao rồi, đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Mạnh Ngư cắn nhẹ môi dưới. Chỉ cần bà ngoại còn kỳ vọng, dù cơ hội mong manh đến đâu, cô cũng phải cố gắng giành lấy. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là niềm tự hào của bà, chưa bao giờ làm bà thất vọng. Cô hy vọng lần này cũng sẽ không làm bà mất mặt.
“Vâng, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Sau này, mong anh Tư Đồ chỉ giáo nhiều hơn.”
Những cô gái ngoan ngoãn, dễ thương thường nhận được nhiều sự yêu mến hơn, dù ở bất cứ đâu. Tư Đồ Uyên Chu lấy từ cặp tài liệu ra hai bản hợp đồng lao động màu đen khổ 16K, đưa qua trước mặt Mạnh Ngư. Nghe một tiếng “ting” giòn giã, góc trên bên phải hợp đồng xuất hiện một tấm ảnh thẻ cỡ 2 inch.
Mạnh Ngư hơi sững người. Không ngờ Âm Ti lại hiện đại đến thế. Rõ ràng cô đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng, vậy mà trong ảnh lại là bộ Hán phục tay rộng cũng màu hồng, nụ cười hé lộ sáu chiếc răng trắng, trông vô cùng chuyên nghiệp.
Tư Đồ Uyên Chu có chút đắc ý, chỉ vào tấm ảnh nói: “Đây là công nghệ độc quyền của Âm Ti. Tôi đã chọn chế độ làm đẹp cho ảnh của cô đấy.”
“À... chỗ này có cần sửa không ạ?”
Tư Đồ Uyên Chu nhìn theo hướng tay cô chỉ, quả nhiên thấy trên cổ áo bộ Hán phục có hình hai chú heo Peppa ngốc nghếch. “Ừm, phải sửa.” Anh ta cúi xuống nhìn Mạnh Ngư một cái, rồi như có cảm hứng, đổi hình hai chú heo Peppa thành hai đóa hoa loa kèn.
Mạnh Ngư: “...Cảm ơn.”
Mạnh Ngư liếc sơ qua hợp đồng, thấy có đến hàng trăm điều khoản cấm lớn nhỏ.
“Một, không được tham ô hối lộ. Hai, không được hành động ác ý, lấy việc công báo thù riêng...”
Tư Đồ Uyên Chu chỉ vào dòng cuối cùng: “Ấn tay vào đây.”
Mạnh Ngư nhẹ nhàng ấn ngón tay vào khoảng trống trên giấy, lập tức một dấu vân tay màu bạc phát sáng hiện ra.
“Hợp đồng làm thành hai bản.” Tư Đồ Uyên Chu cất một bản vào cặp tài liệu, bản kia thì bỗng bốc lên ngọn lửa màu xanh lam trong lòng bàn tay anh ta.