Ban đầu ông ta chỉ kích động vì mình nhặt được một quốc bảo, hoàn toàn quên mất việc nhập học.
Lời của giáo viên kia lúc nãy ông ta mơ hồ nghe thấy rồi, may mắn ông ta về kịp thời, nếu chậm trễ thêm một lát nữa, Lục Miểu bị giao viên chọc giận bỏ đi, trực tiếp chạy ra nước ngoài học những trường danh tiếng kia, cuối cùng ở lại phục vụ cho nước người ta.
Vậy thì thật sự là tổn thất của cả quốc gia, đến lúc đó ông ta sẽ tựa như tội đồ thiên cổ.
Thái độ nhiệt tình cung kính, khiến giáo viên kia kinh ngạc đến mức cằm suýt nữa rơi xuống đất.
Giao viên: Có phải là ảo giác của mình không? Sao mình cảm thấy hiệu trưởng đối với cái con quỷ Lục Miểu này, còn nhiệt tình hơn cả đối với bà Cố vậy?
Hiệu trưởng Từ trừng mắt nhìn giáo viên kia, lớn tiếng trách mắng: "Với tư cách là giáo viên của trường, trách nhiệm của giao viên là dạy người, truyền đạt kiến thức và phẩm hạnh tốt đẹp cho học sinh. Bất kể lý do gì, cũng không phải là lý do để một giao viên chế giễu, xúc phạm học sinh và phụ huynh. Ngay bây giờ, lập tức xin lỗi và Cố và bạn học Lục Miểu."
Giáo viên kia đâu dám nói thêm gì, vội vàng run rẩy mở miệng: "Bà Cố, xin lỗi, lúc nãy là tôi lỗ mãng, không nên nói như vậy, xin bà bỏ qua, ngàn vạn lần đừng so đo với tôi."
Giao viên đâu ngờ được, nhà họ Cố có địa vị như vậy, bà Cố lại đích thân đưa con đi học.
Nếu Thẩm Thanh Hòa thật sự truy cứu, đừng nói là công việc không giữ được, sợ là cả thành phố Lạc Dương cũng không còn nơi nào cho dám nhận giáo viên này.
Thẩm Thanh Hòa nhàn nhạt nói: "Nghèo hay giàu, không nên trở thành tiêu chí và tiêu chuẩn để giao viên đánh giá bất kỳ ai. Miểu Miểu nhà tôi luôn là một người rất ưu tú, người giao viên nên xin lỗi không phải là tôi, mà là con bé."
Cho dù Lục Miểu học không giỏi, đó cũng là vì trước đây ở nông thôn môi trường học tập không tốt.
Miểu Miểu nhà bà ấy thông minh như vậy, muốn làm gì mà không làm được, sau này tuyệt đối là thiên tài.
Cố Tinh Du ở bên cạnh nghe mà muốn trợn trắng mắt, điểm số của Lục Miểu mấy môn cộng lại còn chưa đến hai con số, đâu ra mà ưu tú?
Mẹ cô ta thật sự bị con sao chổi Lục Miểu kia mê hoặc tẩy não không hề nhẹ.
Hiệu trưởng Từ thì ở một bên điên cuồng gật đầu tỏ vẻ tán thành, không sai, tuyệt đối không ai có thể ưu tú hơn Lục Miểu.
Giáo viên kia tuy đối với hành vi ỷ lại Thẩm Thanh Hòa, đưa quà đi cửa sau của Lục Miểu rất bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể không tình nguyện mở miệng: "Bạn học Lục Miểu, xin lỗi, lúc nãy tôi không nên nói như vậy."
Lục Miểu không quan tâm gật đầu một cái, không phải là tha thứ hay không tha thứ gì, chỉ là loại người này không đáng để cô lãng phí bất kỳ thời gian và sức lực nào.
Thấy cô gật đầu, hiệu trưởng Từ lúc này mới yên tâm.
Trực tiếp nói với giáo viên kia: "Phạt ba tháng lương, về viết bản kiểm điểm, đọc to trước toàn trường, cho đến khi bạn học Lục Miểu hài lòng mới thôi."
Là một giáo viên, phải đọc kiểm điểm trước mặt toàn trường còn phải xin lỗi Lục Miểu, đây quả thực là một sự sỉ nhục lớn.
Nhưng trước mắt, cũng chỉ có thể cắn răng gật đầu đồng ý.
"Tôi biết rồi, hiệu trưởng Từ."
Hiệu trưởng quay người đưa tay ra hiệu mời Lục Miểu và Thẩm Thanh Hòa: "Bạn học Lục Miểu, Bà cố, mời vào."
Thẩm Thanh Hòa đã dặn dò Cố Thời Nghiễn rất nhiều lần, chuyện Lục Miểu muốn đến đây học, bảo anh chào hỏi trước với hiệu trưởng.
Trước đó thấy hiệu trưởng đối với Lục Miểu nhiệt tình như vậy, chỉ cho rằng là Cố Thời Nghiễn đã chào hỏi trước, cũng không nghĩ nhiều.
Mà Cố Tinh Du thì lập tức liên tưởng đến, mấy ngày nay Cố Thời Nghiễn mới vừa quyên một tòa nhà cho trường Trung học Trấn Hải.
Thảo nào anh ba lại đột nhiên vô cớ quyên tiền xây nhà ở trường, xây cái đài quan sát thiên văn dùng để nghiên cứu khoa học gì đó, thì ra là vì muốn cho Lục Miểu có thể vào trường Trung học Trấn Hải.
Cố Tinh Du thâm mắng: Còn dám nói là tự cô ta giải quyết, thật là vô liêm sỉ!