Tình huống tồi tệ nhất có lẽ đang xảy ra: Lappus đã thu hút sự chú ý của phe nghiên cứu viên do Fabian đứng đầu, dã thú ở trong tự nhiên có móng vuốt và răng nanh chết người, nhưng khi nó bị nhốt vào l*иg giam, xung quanh đều là con người cầm đuốc và công cụ thì sao?
Giang Miên lo lắng bất an, không thể nghĩ sâu hơn.
·
Tình hình bắt đầu trở nên thú vị, Lappus thờ ơ quan sát.
Một loại độc tố có tính axit mạnh được bơm vào l*иg giam của hắn, biến làn nước trong vắt ban đầu thành một màu xanh lục đậm đặc, hăng hắc. Lappus nhìn chúng nhảy múa, khiêu vũ, lan tỏa trong nước, cho đến khi len lỏi vào mọi ngóc ngách xung quanh hắn.
Hắn nâng cánh tay lên, khẽ quẫy đuôi cá, để những thứ nhỏ bé có màu sắc khó chịu này lưu luyến xung quanh cơ thể, không hề sợ hãi, cũng không hề né tránh.
Vậy nên, đây là vòng trừng phạt mới, là phần thưởng cho việc hắn săn gϊếŧ một dân đất liền xa lạ?
Kỳ lạ, Lappus khẽ mỉm cười, đôi mắt vàng đồng lấp lánh ánh sáng nổi bật trong làn sương mù dày đặc. Vương quốc dưới đáy biển, chưa từng nghe qua chuyện khôi hài như vậy, dân đất liền lại vọng tưởng dùng độc tố trộn lẫn trong nước, để trừng phạt vương duệ vực sâu có thể điều khiển nước...
Nói đến mới nhớ, con người nhỏ bé kia đi đâu rồi?
Nghĩ đến con người mà hắn nhìn thấy khi lần đầu tiên mở mắt, con người có giọng nói êm tai, cử chỉ và dáng vẻ đều đáng yêu kia, suy nghĩ của Lappus không khỏi trôi dạt trong chốc lát.
Hắn không quên, con người lúc đó vô cùng hoảng sợ, giang rộng hai tay hét lớn, làm ra tư thế muốn bảo vệ, nhưng cậu ta quá nhỏ, vì vậy rất nhanh đã bị hai dân đất liền đen thui, cao lớn hơn cậu ta rất nhiều bắt đi.
Lappus vốn dĩ nên thờ ơ, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy cảnh này, hắn chỉ cảm thấy lửa giận bùng lên, không thể kiềm chế tiếng gầm rú đe dọa bùng nổ trong l*иg ngực. Chẳng qua, tâm lý lo ngại làm tổn thương vật quý đã lấn át tâm lý trả thù của người cá, mới không khiến hắn nổ tung não của hai dân đất liền kia.
Hai ngày nay, hai cánh tay và vai của Lappus vẫn luôn âm ỉ đau nhức, cột sống thắt lưng cũng khó chịu muốn chết, đây nhất định là ảnh hưởng đến từ bạn đời linh hồn. Đến đất liền, hắn có thể cảm nhận rõ ràng hơn tình trạng của bạn đời linh hồn, nhưng bản thân lại giống như bị mắc kẹt trong dòng hải lưu hỗn loạn, không thể xác định phương hướng chính xác.
Em ấy ở rất gần ta sao?
– Đúng vậy, em ấy chắc chắn ở rất gần ta.
Nhưng khoảng cách này rốt cuộc đã rút ngắn được bao nhiêu?
– Như thể đang ở trong một vòng xoáy sương mù dày đặc mờ mịt, ta nhìn quanh, nhưng không thể chắc chắn.
Tình huống này chưa từng nghe, chưa từng thấy, đồng thời khơi dậy cơn giận dữ của hắn. Trong khi chờ đợi một cuộc đối thoại mới, ngoài việc suy đoán nơi ở của bạn đời linh hồn, Lappus vẫn luôn suy nghĩ một cách vô cảm, không biết con người nhỏ bé kia có an toàn không, nếu như ngày mai gặp lại, cậu ta bằng lòng hát cho mình nghe một bài hát, và đồng ý làm người dẫn đường cho chuyến đi này của mình... ừm, có lẽ mình sẽ miễn cưỡng suy nghĩ một chút, không dọa cậu ta nữa.
Cho nên ngày hôm sau, nhìn thấy một dân đất liền mới, xa lạ đứng phía trên hắn, mang theo vẻ khinh miệt tự cho mình là đúng, vụng về ngụy trang thành dáng vẻ vô hại, yếu đuối – hy vọng tan vỡ, ngọn lửa giận dữ bị Lappus đè nén bấy lâu theo đó bùng nổ.
Ta chịu khuất phục ở trong cái l*иg giam hèn hạ này, chẳng qua là vì chờ đợi con người duy nhất có tư cách làm ta bớt buồn chán, bây giờ không những không thấy ngọc trai đâu, đám dân đất liền này lại còn ném một đống phân cá vào mặt ta?
Phương thức người cá trút giận nhanh chóng và tàn bạo, ngửi thấy mùi máu người cuộn trào trong nước, hắn đưa ra một đánh giá đầy ghét bỏ: Mùi vị của dân đất liền, còn không bằng một con sứa gầy trơ xương.
"Tiến sĩ." đứng sau cửa sổ kính chịu lực, trợ lý vô cùng lo lắng, "Cái này cơ bản là không có tác dụng..."
Vẻ mặt của Fabian lạnh lùng, cứng nhắc, tựa như một cỗ máy tinh vi, hắn ta nhìn người cá thản nhiên quẫy đuôi, xòe móng vuốt trong dung dịch axit mạnh, tiếp tục ra lệnh: "Tháo cạn nước, mở van đông lạnh, bơm nitơ lỏng."
"Tôi yêu cầu anh dừng tay, Tiến sĩ Fabian." Trong nhóm học giả lớn tuổi, có người tạm thời đặt công việc nghiên cứu bận rộn xuống, ngẩng đầu lên, "Đối tượng thí nghiệm không phải là vật phẩm riêng của anh, nó là tài sản quý giá của viện nghiên cứu, và của tập đoàn Sigma. Chúng tôi đánh giá cao dũng khí dám xông pha của anh, có thể mang về cho chúng tôi một chiến lợi phẩm hiển hách như vậy, nhưng – làm ơn dừng tay, được không? Xin hãy để chúng tôi tiếp tục công việc."
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nhưng nó nhất định phải chịu trừng phạt." Giọng nói của Fabian nhẹ nhàng, ngữ khí nguy hiểm nói, "Nó đã gϊếŧ một người của chúng ta."
"Một người." Tiến sĩ Brown đóng sổ ghi chép lại, bất đắc dĩ thở dài, "Chúng ta có rất nhiều người, Tiến sĩ Fabian, nhưng chúng ta có được mấy người cá? Đợi đến khi cần thiết, chúng ta sẽ sử dụng nitơ lỏng, đập vỡ một vài bộ phận trên người nó, để nghiên cứu sâu hơn. Anh hiện tại là người phụ trách chính của dự án, tìm một người chăm sóc mới thì có gì khó?"
Trợ lý của ông ta không cho là đúng mà lên tiếng: "Theo tôi thấy, thanh niên ngày hôm qua khá tốt. Cậu ta là con nuôi của Tiến sĩ Giang, nghe nói sáu năm trước, chính cậu ta phụ trách cho người cá cái kia ăn."
Nghe thấy tên của mỹ nhân thủy tinh, Fabian nhướng mày, cười đầy ẩn ý: "Được thôi, trước tiên hãy thử tuyển dụng người chăm sóc thứ ba. Dù sao, lựa chọn ngày hôm nay chắc chắn là đã có sai sót ở đâu đó."
"A, đúng vậy!" Một học giả hai mắt sáng lên, phấn khích nói, "Trong chuyện này chắc chắn có chỗ nào đó không đúng... Người chăm sóc ngày hôm qua và hôm nay có gì khác biệt? Yếu tố nào, hoặc những yếu tố nào, đã trở thành nguồn kí©ɧ ŧɧí©ɧ của người cá? Chúng ta phải làm rõ chuyện này!"