Kiếp trước, sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, Diệp Thanh Nguyệt và Diệp Hướng Hồng không có nơi ở.
Thôn dân thấy hai mẹ con cô độc đáng thương nên đã bán lại căn nhà của bà Chung với giá cực thấp.
Dù cũ kỹ, nhưng ít nhất cũng có thể che mưa chắn gió.
Nhiều năm sau khi Diệp Thanh Nguyệt vinh hiển trở về quê hương, nhìn lại căn nhà cũ đầy hoài niệm, cô liền tìm đội thi công đến cải tạo, xây lại.
Không ngờ, trong quá trình xây dựng, dưới nền nhà đào được một rương đồ cổ quý giá!
Sau khi nhận được rương cổ vật này, Diệp Thanh Nguyệt không giữ riêng cho mình.
Trước tiên cô tìm cách liên hệ hậu nhân của bà Chung, nhưng biết được đối phương đã qua đời vì bệnh từ nhiều năm trước và không có con cháu, cô mới quyết định hiến tặng toàn bộ cổ vật cho quốc gia.
Về việc này, trong lòng Diệp Thanh Nguyệt vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối.
Bà Chung là người thầy đầu tiên dẫn dắt cô trên con đường y học.
Nếu không có bà Chung, sẽ không có Diệp Thanh Nguyệt của ngày hôm nay.
Nếu có thể sớm tìm thấy con gái của bà, có lẽ cô đã có thể cứu sống đối phương, báo đáp ân tình của bà Chung dành cho cô.
Nhưng đáng tiếc, khi đó không có "nếu như".
Nhưng bây giờ thì khác.
Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên Diệp Thanh Nguyệt làm là phân gia, nếu cứ theo quỹ đạo bình thường, căn nhà của bà Chung chắc chắn không thuộc về cô.
Cô chỉ có thể chủ động mua lại, mới có thể giữ được rương đồ cổ ấy.
Đợi đến khi cô trưởng thành hơn, tìm được con gái của bà Chung, cũng có thể trả lại đồ cho chủ cũ.
Báo đáp ân tình mà bà Chung dành cho cô cả kiếp trước lẫn kiếp này, bù đắp tiếc nuối chưa thể hoàn thành trong quá khứ.
"Bán thì có thể bán..."
Đại đội trưởng chỉ mong có thể bán quách căn nhà hoang ấy đi để đội sản xuất có thêm một khoản thu.
Năm nay mùa màng không tốt, sổ sách của đội sản xuất trông rất tệ.
Việc này khiến đại đội trưởng và trưởng thôn đau đầu không thôi.
Giờ có thể kiếm thêm chút nào hay chút đó.
"Nhưng căn nhà ấy... cháu cũng biết mà."
Đại đội trưởng sợ Diệp Thanh Nguyệt sau này hối hận nên nói rõ ràng: "Nếu cháu mua rồi, vào ở mà sợ hãi, thì thôn cũng không trả lại tiền đâu đấy."
Diệp Thanh Nguyệt gật đầu: "Đại đội trưởng yên tâm, cháu sẽ không hối hận đâu."
"Sao cứ nhất định phải mua căn nhà ấy?"
Lúc này, giọng nói lén lút của ông Diệp vang lên.
Ông ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Con nhóc này hôm nay đột nhiên trở nên lanh lợi, hoàn toàn khác hẳn ngày thường, chẳng lẽ bị thứ gì ám rồi?
Cố chấp muốn mua căn nhà hoang của bà Chung, chẳng lẽ Diệp Thanh Nguyệt bị tà vật dẫn dắt, biết trong đó có thứ tốt sao?
Đối với câu hỏi của ông Diệp, Diệp Thanh Nguyệt chẳng ngạc nhiên chút nào.
Người ông không cùng huyết thống này bình thường luôn tỏ vẻ rộng lượng, nhưng bản chất lại ích kỷ và tham lam vô cùng.
"Cháu có lựa chọn nào khác sao?"
Diệp Thanh Nguyệt thản nhiên nói: "Trong thôn đâu còn nhà nào trống nữa? Dù có người muốn bán, thì cháu cũng đâu có tiền để mua nhà tốt."
"Nhưng tiếp tục sống chung một mái nhà với mọi người, ai biết có lặp lại chuyện như hôm nay không? Vừa về nhà đã bị Diệp Vệ Tinh đá vỡ cửa, gào lên đòi đánh đòi gϊếŧ cháu?"
Lúc nói câu này, cô đứng sau lưng chủ nhiệm phụ nữ và đại đội trưởng, lén lườm ông Diệp một cái.
Đâu còn dáng vẻ đáng thương lúc trước nữa?
Ông Diệp tức đến mức râu mép run rẩy, tốt lắm! Con nhãi chết tiệt này, quả nhiên chỉ đang diễn kịch!
Người ngoài gọi nó là "yêu tinh" quả thật chẳng sai, nó quả nhiên gian xảo như hồ ly!