“Hừ.” Hồ Hồng mở cửa xe, trước khi lên xe còn nói thêm: “Con bảo với cô ta, nếu cô ta không biết giữ chừng mực thì tốt nhất là đừng qua lại nữa. Vốn dĩ mẹ cũng không thích nhà họ Đường. Nhìn Đường Kiều Kiều là biết nhà bọn họ thuộc kiểu người nào rồi. Ở thủ đô thiếu gì tiểu thư danh giá, mẹ giới thiệu cho con vài cô còn xinh hơn.”
Nói xong, Hồ Hồng tự lái xe rời đi trước.
Thẩm Lương chỉ cảm thấy nhức cả đầu, trong lòng càng lúc càng nghi ngờ, liền gọi điện cho Đường Nhu.
“Có phải em có tài khoản phụ trên Weibo không?”
Đường Nhu vô cùng ngạc nhiên, không ngờ hắn ta gọi điện chỉ để hỏi chuyện đó.
“Sao tự dưng anh lại hỏi vậy?”
Thẩm Lương không vui: “Em cứ trả lời có hay không đi.”
“Ai mà chẳng có một cái tài khoản phụ, chuyện bình thường thôi mà.”
“Em thật sự có? Trong đó em viết những gì?”
Đường Nhu im lặng vài giây: “Không viết gì cả, thỉnh thoảng vào xem một chút thôi.”
Thẩm Lương nghiêm giọng: “Em đừng nói là viết chuyện tụi mình yêu nhau lên đó nhé?”
“Sao có thể...” Giọng Đường Nhu yếu hẳn đi.
Chỉ nghe vậy, Thẩm Lương đã biết có gì đó không ổn, lập tức nổi giận: “Em có biết hậu quả thế nào nếu fan phát hiện idol đang yêu không? Sự nghiệp của anh sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng đấy, em phải hiểu cho anh chứ.”
“Ai nói với anh vậy? Anh thấy em viết gì linh tinh trên đó à? Niềm tin của anh dành cho em chỉ có bấy nhiêu thôi sao?” Giọng Đường Nhu nghẹn lại.
Thẩm Lương hơi khựng lại, cảm thấy mình có hơi quá lời, chắc do vừa rồi bị Đường Kiều Kiều chọc giận.
“Là anh nóng nảy, nhưng em cũng phải cẩn thận. Đừng tùy tiện viết gì cả. Đừng tưởng không ai phát hiện ra, Đường Kiều Kiều biết tài khoản phụ của em thì người khác cũng có thể biết.”
“Cái gì cơ!” Làm sao Đường Kiều Kiều lại biết chuyện này? Tài khoản đó là sau khi cô ta phát hiện mình không phải con ruột của nhà họ Đường mới lập ra.
Dù cha mẹ Đường vẫn yêu thương cô ta như trước, nhưng cô ta vẫn thấy bất an. Cô ta phải nắm thật chặt lấy Thẩm Lương. Nhưng vì hắn ta là idol, không thể công khai yêu đương, nên cô ta mới nghĩ ra cách này.
Đường Kiều Kiều, cô đi rồi mà vẫn như âm hồn bất tán.
Sau khi mẹ con Hồ Hồng rời đi, Đường Kiều Kiều nhanh chóng đi lên lầu.
“Anh nghe hết rồi à?” Tai thính thật.
Thẩm Ước vẫn lạnh như băng: “Ai cho cô tự ý dùng gói trà Mao Tiêm thượng hạng của tôi để pha cho bọn họ uống?”
Đường Kiều Kiều đáp: “Tôi chỉ sợ làm mất mặt anh thôi, dù sao bọn họ cũng là người thân của anh mà.”
“Lần sau không cần tiếp đãi bọn họ nữa.”
“Được, lần sau rót nước lọc là đủ.” Đường Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, nể tình vừa rồi anh đã bênh vực cô.
“Trừ bà cụ ra, những người còn lại không cần để tâm.”
Hừ, đúng là trong giới nhà giàu chẳng bao giờ hết thị phi.
Đường Kiều Kiều đặt mua một lô hạt giống rau trên mạng, chẳng bao lâu đã được giao tới tận nơi.
Thẩm Ước tuy chưa từng trồng rau nhưng cũng biết việc này phải theo mùa, chọn đúng chỗ, mỗi loại rau lại cần đất, nước khác nhau.
Vậy mà lúc anh từ trên lầu nhìn xuống, thấy Đường Kiều Kiều mặc đồ yếm vàng, đội chiếc mũ rơm to sụ, trông y như một con ong nhỏ, một mình chạy tới chạy lui trong vườn rau, thỉnh thoảng lại thu mình ngồi xổm trên đất xới đất, tưới nước, bận rộn vô cùng. Tất cả hạt giống đều bị cô mang ra trồng một lượt.
Thẩm Ước càng thêm chắc chắn, cái gọi là “liệu pháp thực dưỡng” mà cô nói đúng là tào lao thật.
Nếu đến cuối vẫn sống sót được một hai cây thì cũng phải thắp nhang cúng tổ tiên rồi.
Đường Kiều Kiều không biết trong đầu Thẩm Ước đang chửi thầm.
Mỗi lần gieo một hạt giống, linh khí trong người cô cũng theo đó mà hòa vào lòng đất.
Trong mắt cô lúc này, từng tấc đất trong vườn đều được linh khí bao phủ.
Việc trồng rau trong vườn chỉ là bước đầu trong kế hoạch của cô.
Sau biệt thự này có cả một mảnh đất rừng rộng lớn, đều thuộc sở hữu của Thẩm Ước. Chỉ cần cô chứng minh được với anh rằng cách của mình có tác dụng, cô sẽ mở rộng kế hoạch nuôi trồng. Khi đó có thể nuôi gà, nuôi vịt trên núi...