Diệp Lị Lị đột nhiên nghẹn lại, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh trai, khó mà tin được anh ta sẽ nói ra những lời này.
"Anh, ba mẹ bảo anh chăm sóc em cẩn thận, em mà chết thì anh ăn nói với họ thế nào?"
"Tao phải ăn nói thế nào thì ăn nói thế ấy! Dù sao mày cũng là con gái, chẳng lẽ họ thật sự vì mày mà không nhận tao là con trai!" Diệp Thanh Tùng hừ lạnh một tiếng.
Diệp Lị Lị bĩu môi: "Anh, chẳng phải đã nói chuyện hôn nhân đại sự là do tự em quyết định sao? Sao hai người lại tự ý quyết định cho em!"
"Mày để ý đến Lục Vân Châu, giờ người ta đã có vợ rồi, tình cảm họ tốt đẹp lắm, không thể ly hôn để cưới mày đâu." Diệp Thanh Tùng khó hiểu, em gái anh sao lại không nghĩ thông suốt thế nhỉ?!
"Bây giờ danh tiếng của mày bên ngoài không tốt, chị dâu mày có thể tìm cho mày được một mối tốt như vậy, đã là rất tốt rồi, mày còn ở đó mà kén cá chọn canh."
"Đúng đấy, nhà người ta cho sính lễ nhiều như thế này này! Sau này nói ra nhà mình cũng nở mày nở mặt." Lưu Thu Cúc hùa theo khuyên nhủ.
"Chị thấy anh ta tốt! Sao chị không tự mình gả qua đấy?"
Diệp Lị Lị tức giận nói ra những lời không qua đầu óc.
Diệp Thanh Tùng tức giận giơ tay lên cao, mãi vẫn không hạ xuống.
"..." Diệp Lị Lị cất tiếng nấc nghẹn ngào: "Anh, kết hôn là chuyện cả đời, anh thật sự muốn ép em đến vậy sao?"
Diệp Thanh Tùng hậm hực buông thõng cánh tay xuống: "Dù sao mày không gả cũng phải gả, không có gì để bàn cãi cả."
Ánh mắt Lưu Thu Cúc lóe lên vài phần đắc ý.
Chỉ cần hơi dùng chút thủ đoạn, là có thể xử lý được cục nợ em chồng này.
Sau này đợi người ta gả đi rồi, sẽ không còn ở nhà ăn không ngồi rồi nữa.
Cãi nhau ỏm tỏi, cuối cùng vẫn không cãi ra được kết quả gì.
Diệp Lị Lị về phòng càng nghĩ càng không cam tâm, chẳng lẽ cả đời này cô ta thật sự phải gả cho người đàn ông mà cô ta không thích sao?
Lục Vân Châu sẽ không ly hôn với Tô Hòa.
Vậy nếu cô ta với Lục Vân Châu gạo nấu thành cơm.
Tô Hòa có chủ động ly hôn với anh không?
Chỉ cần Lục Vân Châu độc thân, cô ta sẽ có thể gả cho anh.
Diệp Lị Lị mơ hồ kích động, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc.
"..."
Trứng gà mà Tô Hòa livestream hai lần trước không chỉ giao hàng nhanh, mà fan còn nhao nhao đánh giá tốt.
[Trứng gà ta chính hiệu.]
[Màu lòng đỏ rất vàng, nhìn là biết khác với loại mua ở siêu thị rồi.]
[Khi nào chủ shop livestream vậy? Tôi còn muốn trữ thêm cho vợ tôi.]
Tô Hòa hôm sau livestream, trứng gà ta trong vòng một tiếng đồng hồ đã bán hết veo...
Tô Hòa mừng rỡ: "Trước hết xin cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, bây giờ trời càng ngày càng lạnh, gà mái đã không còn đẻ trứng nhiều nữa, cho nên trứng gà ta ở chỗ tôi sẽ càng ngày càng ít, nhưng chúng tôi ở đây đã bắt đầu nghĩ cách."
[Yêu bạn nha: Trời lạnh thì làm cho gà một cái chuồng là được chứ gì? Tốt nhất là để chuồng gà sáng đèn 24/24, như vậy chắc chắn có thể nâng cao sản lượng!]
Lời của fan đã nhắc nhở Tô Hòa, chỉ cần sản lượng trứng gà có thể nâng lên là sẽ có trứng gà để bán.
Tô Hòa vừa định mở miệng nói gì đó, đột nhiên nghe thấy bên ngoài dường như có động tĩnh gì đó?
Cô vừa đứng dậy, chú ý thấy Lục Vân Châu đã về rồi?
Thời điểm này, anh không phải là nên ở đơn vị sao? Sao hôm nay lại về sớm thế?!
Tô Hòa vội vã tắt livestream.
Vì không đạt được thời gian livestream quy định của hệ thống, Tô Hòa cảm thấy tiếc nuối sâu sắc.
Hai má Lục Vân Châu ửng hồng bất thường, đây là uống nhiều rồi sao?