"Này! Rốt cuộc là các anh có biết người tên Lục Vân Châu không đấy?" Tô Hòa thấy bọn họ không có ý định nói chuyện, lại hỏi.
"Biết." Lâm Lục ngập ngừng gật đầu: "Anh ấy là người của quân khu chúng tôi."
"Vậy thì tốt." Xem ra là không tìm nhầm chỗ rồi. Tô Hòa miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
"Đợi các anh xong việc, có thể đưa tôi đến quân khu không?" Tô Hòa nghĩ, đi theo bọn họ có lẽ sẽ tiện hơn.
"Được, được ạ." Lâm Lục thấy đoàn trưởng Lục nhíu chặt mày không nói gì, tự mình quyết định đáp ứng.
Tàu hỏa nhanh chóng đến trạm, Tô Hòa xuống xe cùng bọn họ.
"Các cậu đưa người về cục công an." Lục Vân Châu nhỏ giọng dặn dò hai người bọn họ.
"He he, yên tâm đi đoàn trưởng Lục, chúng tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ!" Ánh mắt Lâm Lục mập mờ liếc Tô Hòa, sau đó đẩy ba tên tội phạm bị bắt lên xe quay về cục công an.
Tô Hòa theo bản năng nhấc chân muốn lên xe, Lục Vân Châu lên tiếng gọi lại: "Cô lên chiếc này với tôi."
"?" Tô Hòa chỉ nghi hoặc trong chốc lát, rồi lập tức lên xe.
Lục Vân Châu mãi không khởi động xe,
Tô Hòa chớp mắt, sao vậy?
Giây tiếp theo, nửa thân trên của Lục Vân Châu trực tiếp tiến sát Tô Hòa.
Những tình tiết trong phim thần tượng lập tức hiện lên trong đầu Tô Hòa.
Chẳng lẽ người đàn ông này vừa nhìn đã trúng tiếng sét ái tình với cô rồi?
Nhưng mà nhìn cái mặt đẹp trai này của anh, cô nguyện ý.
Thời buổi này trai đẹp khó kiếm, mà cực phẩm trai đẹp như anh càng khó kiếm hơn.
Tô Hòa đã chuẩn bị sẵn sàng nhắm mắt lại, nhưng cảm giác như dự đoán lại không tới, "cạch" một tiếng giòn tan, dây an toàn được cài vào.
Mở mắt ra ngơ ngác nhìn Lục Vân Châu, có khuôn mặt đẹp trai như vậy mà không hôn, chẳng lẽ phương diện kia của người đàn ông này có vấn đề?
Tô Hòa đã soi gương rồi, khuôn mặt xinh đẹp này còn hơn cả khuôn mặt trước kia của cô, hoàn mỹ kế thừa những ưu điểm của ba mẹ.
Chỉ là từ nhỏ đến lớn chưa từng được ăn no, thân thể gầy guộc, không sao... Chỉ cần khuôn mặt xinh đẹp là được, những thứ khác có lẽ có thể phát triển lần hai.
"Chú ý an toàn."
Lục Vân Châu lạnh nhạt nhắc nhở một câu.
Tô Hòa: "..." Trai thẳng chính hiệu!
Xe chạy rất xóc, thật không trách vấn đề kỹ thuật của người đàn ông, hoàn toàn là do đường xá.
May mà Tô Hòa trên tàu hỏa không ăn gì nhiều, nếu không giờ này đã nôn hết lên xe rồi.
Cô cố nén cơn buồn nôn cuộn trào trong dạ dày, và axit dạ dày sắp trào lên cổ họng.
"Khó chịu?" Lục Vân Châu nhận thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái tái nhợt khác thường, tốc độ xe lại chậm đi một chút.
"Không sao." Tô Hòa che miệng, khoát tay với anh.
Cuối cùng trước khi trời tối cũng đến nơi, hai chân Tô Hòa mềm nhũn xuống xe, nhận thấy bên này không phải cục công an mà là quân khu.
Cô mở miệng vừa định nói "Cảm ơn", tiếp theo cô có thể tự mình đi tìm Lục Vân Châu, không cần phải làm phiền người đàn ông nữa.
Hai tay Tô Hòa vừa chống đỡ cơ thể, đột nhiên thân thể lơ lửng lên, đợi đến khi phản ứng lại thì người đã bị người đàn ông ôm vào lòng.
Vòng tay rất có cảm giác an toàn.
Kiếp trước Tô Hòa chưa từng yêu đương, nhìn thấy trai đẹp chỉ dám chém gió, còn chưa từng tiếp xúc cự ly gần như vậy.
Lúc này má cô ửng hồng lan đến tận gáy: "Không, không cần, anh thả xuống đi, tôi tự đi được."
"Đừng động." Người đàn ông giọng nói nhàn nhạt cảnh cáo một câu.
Tô Hòa: "..." Quả nhiên là không động đậy nữa.
Nhưng, miệng không rảnh.
"Chúng ta như vậy bị người ta nhìn thấy dễ hiểu lầm lắm." Dù sao đây cũng là những năm 80, tư tưởng vẫn chưa cởi mở đến mức, nam nữ có thể tùy tiện ôm ôm ấp ấp.