Điều khiến Thẩm Chính Hào bất ngờ là Văn Sơn Ý lại gật đầu đồng ý ngay: “Chuyện đầu tư không vấn đề gì, vừa hay gần đây Văn thị cũng đang có kế hoạch bước chân vào ngành khách sạn.”
Trên mặt ông lộ rõ vẻ mừng rỡ, vội vàng nâng ly chúc mừng: “Cảm ơn tổng giám đốc Văn.”
“Nơi này không tiện nói rõ, hay là ngày mai tổng giám đốc Thẩm đến công ty tôi, chúng ta bàn kỹ hơn.” Văn Sơn Ý mỉm cười, nụ cười có chút sâu xa: “Tổng giám đốc Thẩm cũng đừng khách sáo, tôi giúp ông, ông giúp tôi, nếu sau này tôi có việc cần ông hỗ trợ, mong ông nhất định giúp đỡ.”
“Được được được, đến lúc đó tôi đây nhất định không chối từ.” Thẩm Chính Hào lập tức đáp lời, sau đó vỗ tay ra hiệu nhân viên phục vụ đang chờ sẵn bên ngoài bắt đầu mang món lên.
Khóe môi Văn Sơn Ý vẫn giữ nụ cười thâm sâu khó lường, chỉ tiếc là Thẩm Chính Hào không suy nghĩ nhiều.
Ông đâu có ngờ, người đàn ông trước mặt này lại thèm muốn chính cô con gái đã có chồng của mình.
Văn Sơn Ý nhấp một ngụm rượu, vô tình nói: “Rượu này vị cũng không tệ, không biết chai rượu ngon mà tổng giám đốc Thẩm vừa nói, sẽ có mùi vị như thế nào.”
“Ha ha, tổng giám đốc Văn đợi chút, để tôi gọi Kiều Kiều xem đã mang lên chưa.” Thẩm Chính Hào vừa nói vừa nhắn tin cho Thẩm Kiều Kiều, bảo cô mang rượu trở lại.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Kiều Kiều trở lại phòng riêng, trong tay cầm một chai rượu vang đã được mở sẵn, cô mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Văn, để anh phải đợi lâu.”
Văn Sơn Ý mỉm cười lắc đầu: “Sau này chúng ta là đối tác hợp tác rồi, Kiều Kiều và tổng giám đốc Thẩm không cần quá khách sáo, cứ gọi tôi là Sơn Ý.”
Anh hơn Thẩm Kiều Kiều ba tuổi, hoặc là gọi… anh Sơn Ý cũng được.
Nhưng vì có Thẩm Chính Hào ở đây, Văn Sơn Ý không định bộc lộ tâm tư của mình quá sớm.
Thẩm Chính Hào cười nói: “Đúng đúng, sau này Kiều Kiều có thể qua lại nhiều với Sơn Ý, đều là người trẻ, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói.”
Thẩm Kiều Kiều nghe theo: “Sơn Ý.”
Khi nghe tên mình được gọi bằng giọng điệu mềm mại và dịu dàng như thế, nụ cười của Văn Sơn Ý như lan tận đáy mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí trên bàn ăn trở nên hài hòa, cả ba người đều mang theo nụ cười.
Chén rượu qua lại, cuộc trò chuyện diễn ra vui vẻ.
Sau khi ăn uống no nê, cả ba đang ngồi uống trà thì điện thoại của Văn Sơn Ý vang lên.
Anh nhìn màn hình rồi đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.”
Văn Sơn Ý vừa rời khỏi, không khí trong phòng liền hạ xuống vài phần.
Thẩm Chính Hào thở dài, giọng nói đầy chân thành: “Kiều Kiều, gần đây khách sạn nhà ta gặp khó khăn, cha đau đầu lắm, nên tối qua giọng điệu có hơi nặng, Kiều Kiều tha lỗi cho cha có được không?”
Viền mắt Thẩm Kiều Kiều lập tức đỏ lên, Thẩm Chính Hào luôn đối xử với cô rất tốt, vì mẹ cô bệnh nặng nên sống ở nước ngoài điều trị lâu dài, ông vừa làm cha vừa làm mẹ, còn phải gánh vác cả gia tộc nhà họ Thẩm, thật sự rất vất vả.
Có lẽ do uống chút rượu, bao nhiêu tủi thân trong lòng Thẩm Kiều Kiều không kìm được mà trào ra.
Cô nghẹn ngào, mang theo tiếng nức nở: “Cha không biết đâu, con và Tạ Yến Thanh vốn chỉ là vợ chồng hợp đồng, giữa tụi con không hề có tình cảm.”
Khi bí mật trong lòng được thốt ra trước người thân nhất, gánh nặng trong lòng cô dường như nhẹ đi phần nào, cô cay đắng nói tiếp: “Bọn con sống như ly thân, chưa từng chung phòng, thì sinh con kiểu gì chứ…”
Thẩm Chính Hào kinh hãi, sao lại thành ra thế này!
Ông vừa sốt ruột vừa giận dữ, hai người kết hôn hai năm mà ông lại không hề phát hiện ra có điểm bất thường nào!
Ông vội vàng an ủi Thẩm Kiều Kiều: “Kiều Kiều, con nói thật với cha, con nghĩ thế nào? Nếu con muốn ly hôn với Tạ Yến Thanh, cha…” Ông cắn răng: “Cha cũng đồng ý!”
Ngoài cửa, trái tim Văn Sơn Ý đập loạn nhịp, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ khó tin, ánh mắt sâu thẳm lấp lánh ánh sáng kỳ lạ.
Anh không cố ý nghe lén hai cha con nói chuyện, chỉ là vừa nghe điện thoại xong trở lại, thì vô tình nghe thấy câu “con và Tạ Yến Thanh vốn chỉ là vợ chồng hợp đồng” của Thẩm Kiều Kiều.
Không ai biết khi nghe được câu nói đó, Văn Sơn Ý đã vui mừng đến mức nào, biểu cảm trên gương mặt anh không thể khống chế nổi mà nở ra một nụ cười chưa từng có.
Nếu không phải phía sau còn có nhân viên phục vụ, có lẽ anh đã bật cười thành tiếng rồi.
Niềm vui này chẳng kém gì việc ký được một hợp đồng trị giá trăm triệu cả.
Văn Sơn Ý chỉ nghe thêm vài câu rồi rời đi, trong lòng đã bắt đầu tính toán làm thế nào để sớm có được mỹ nhân về tay.
Vì vậy anh không hề nghe được câu thì thầm của Thẩm Kiều Kiều: “Cha, con không muốn ly hôn với Tạ Yến Thanh…”