Xuyên Nhanh Vạn Nhân Mê: Các Nam Chính Đừng Đánh Nhau Nữa

Chương 6: Đánh nhau vì người vợ hợp đồng

Lẽ ra Tạ Yến Thanh phải rời đi, nhưng anh lại quay người, tựa như chưa từng nghe thấy gì, bước vào phòng khách.

Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Kiều Kiều hoảng hốt dùng mu bàn tay lau mặt, vội vàng đứng dậy.

Vừa rồi cô ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, vì ngồi lâu nên chân đã tê rần. Đột nhiên đứng lên làm mắt cô tối sầm lại.

Cộng thêm đôi chân tê dại, cô mất kiểm soát lảo đảo một cái, cơ thể nghiêng về phía trước, suýt nữa thì ngã xuống.

Thẩm Kiều Kiều không kìm được, hốt hoảng kêu lên: "Á!"

Ngay khi Thẩm Kiều Kiều sắp ngã xuống đất, một cánh tay mạnh mẽ kịp thời vươn ra.

Bàn tay to lớn giữ lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay còn lại ôm lấy eo cô, vững vàng đỡ lấy cơ thể đang mất trọng tâm.

Vì bị hoảng sợ, khi được ôm lấy, Thẩm Kiều Kiều vẫn nhắm chặt mắt.

Tạ Yến Thanh thấy rõ hàng mi cô ướt đẫm, chóp mũi đỏ lên, hiển nhiên là đã khóc được một lúc.

Thẩm Kiều Kiều vẫn nhắm mắt, nên lúc này, Tạ Yến Thanh có thể ngang nhiên quan sát gương mặt cô thật kỹ.

Có lẽ vì vừa khóc, gương mặt xinh đẹp này bỗng trở nên mong manh đáng thương.

Trước đây sao anh không nhận ra cô lại đẹp đến vậy nhỉ?

Ánh mắt Tạ Yến Thanh bất tối đen, khoảng cách giữa hai người rất gần, làn da tiếp xúc dường như nóng lên.

Thẩm Kiều Kiều vẫn mặc chiếc váy ngủ hai dây kia, vì vừa ngã nên dây váy trượt xuống một bên từ bờ vai trắng nõn, để lộ xương quai xanh hoàn hảo.

Tạ Yến Thanh cảm thấy nhịp tim mình lại bất thường, có lẽ vì đập quá nhanh, người đang tựa vào l*иg ngực anh cuối cùng cũng có phản ứng, đột ngột mở mắt.

Đôi mắt hạnh ngập nước cũng đỏ hoe.

Ánh mắt ngây ngô xen lẫn kinh ngạc, trông hệt như một chú thỏ nhỏ.

Cũng khá đáng yêu…

Ánh mắt Tạ Yến Thanh lóe lên, vẫn giữ nguyên tư thế hơi cúi người, chờ Thẩm Kiều Kiều kịp phản ứng.

Anh không biết bản thân bị làm sao, rõ ràng trước giờ đều tránh né tất cả phụ nữ.

Vậy mà lúc này, khi ôm lấy cơ thể mềm mại thơm ngát, cuối cùng anh cũng biết được hương thơm ám ảnh mình suốt cả buổi tối rốt cuộc là gì.

Mùi hương dễ chịu ấy theo hơi thở len lỏi vào tim gan, dường như cơ thể mệt mỏi cả ngày cũng được xoa dịu.

Có lẽ vì vậy mà anh không nỡ buông tay.

"Á…" Cuối cùng Thẩm Kiều Kiều cũng tỉnh táo lại, nhận ra mình đang hoàn toàn được Tạ Yến Thanh ôm trọn vào lòng.

Người đàn ông cao lớn và cô gái nhỏ bé vô cùng phù hợp…

Gương mặt dịu dàng và xinh đẹp của Thẩm Kiều Kiều lập tức ửng đỏ, càng nổi bật trên làn da trắng nõn.

Hàng mi cô khẽ run rẩy, len lén liếc nhìn Tạ Yến Thanh một cái.

Chợt phát hiện anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm.

Thẩm Kiều Kiều lập tức cúi thấp đầu, vội vàng đứng vững, liên tục lùi về sau hai bước.

"Cảm… cảm ơn anh, Yến Thanh."

Nhìn bộ dạng này của cô, đột nhiên Tạ Yến Thanh có chút không vui.

Cần gì phải lùi xa anh như vậy?

Tạ Yến Thanh nhướng mày, trên gương mặt cao quý điềm tĩnh hiếm khi hiện lên ý cười: "Gọi tên anh làm gì?"

Thẩm Kiều Kiều ngạc nhiên ngẩng đầu, biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn rõ ràng viết lên mấy chữ, sao lại đùa giỡn rồi?

Khóe môi Tạ Yến Thanh khẽ nhếch lên, trước đây anh thật sự chưa từng nhận ra, người vợ hợp đồng này lại thú vị đến vậy.

Anh cũng không ngờ bản thân lại có một mặt thích trêu chọc người khác.

Mặt Thẩm Kiều Kiều đỏ bừng, giọng nói mang theo chút nũng nịu: "Ý em là cảm ơn anh…"

Tạ Yến Thanh mỉm cười, xoay người rót hai cốc nước, đưa một ly cho Thẩm Kiều Kiều.

Sau khi cả hai ngồi xuống, anh mới nhận ra, đây là lần đầu tiên hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế sofa kể từ khi quen biết.

Tạ Yến Thanh uống một ngụm nước, sự bức bối trong lòng cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

Anh bất giác mở miệng: "Sao lại khóc?"

Thực ra, Tạ Yến Thanh đã đoán được phần nào.

Nhà họ Thẩm gặp rắc rối, người nhà muốn thông qua Thẩm Kiều Kiều để lấy được thứ gì đó từ anh.

Ví dụ như… đứa trẻ mà anh vô tình nghe thấy ban nãy.