[Tuy nhiên, vấn đề cốt lõi của Tô thị vẫn là ở Tô Thành Tinh, mình phải làm sao để tiết lộ tung tích của Tô Thành Tinh mà không bị nghi ngờ đây? Hiện tại anh ta đang ở một hòn đảo ngoài khơi, ngay cả cảnh sát quốc tế cũng không thể tra ra vị trí cụ thể, nếu mình đột nhiên tiết lộ thì chẳng phải sẽ bị nghi ngờ là đồng phạm sao!]
[Thôi vậy, cứ từ từ suy nghĩ, dù sao Tô Thành Tinh cũng không gặp nguy hiểm gì, trong nguyên tác anh ta cũng tự trốn về được, trên đường đi còn gặp một thiên kim tiểu thư si mê anh ta nữa, nếu bây giờ mình cứu anh ta về sớm quá, có khi còn bị trách vì làm anh ta mất đi vận may tình cảm này ấy chứ.]
Nghĩ thông suốt điều này, Diệp Cẩn buông điện thoại xuống, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trong lòng Lâm Tích Văn lại dậy sóng, hoàn toàn không thể ngủ được nữa.
Sau khi biết được rằng con trai mình vẫn an toàn, Lâm Tích Văn đã an tâm hơn rất nhiều, nhưng khi nghe thấy trên đường về con trai bà ấy còn có một mối tình lãng mạn, bà ấy lập tức không thể bình tĩnh nổi!
Bà ấy đương nhiên biết rằng Diệp Cẩn và Tô Thành Tinh là kết hôn qua mai mối, giữa hai người vốn không có tình cảm sâu đậm.
Nhưng trong gia đình như bọn họ, có mấy ai thật sự kết hôn vì tình yêu chứ?
Hơn nửa năm qua, dù Diệp Cẩn không thể nói là hoàn hảo nhưng cô cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với Tô thị và Tô Thành Tinh, đặc biệt là mấy ngày gần đây còn cùng bà ấy gánh vác cả gia tộc.
Hơn nữa, chính Tô Thành Tinh đã đồng ý kết hôn, bây giờ sao có thể vì người khác mà phản bội chứ?
Diệp Cẩn cũng thật hiểu chuyện, hiện tại điều cô lo lắng lại là sợ phá hỏng chuyện tốt của Tô Thành Tinh mà bị trách móc.
Ngay lập tức, bà ấy càng quyết tâm tìm cách đưa Tô Thành Tinh trở về sớm, lập tức lấy điện thoại ra, gửi toàn bộ thông tin mà mình biết được từ tiếng lòng của Diệp Cẩn đến đội an ninh và cảnh sát mà bà ấy đã thuê để tìm kiếm con trai.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nằm xuống giường.
Tiếp theo, bà ấy chỉ cần giữ vững tập đoàn Tô trước khi con trai trở về là được, so với những gì bà ấy tưởng tượng trước đây thì tốt hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, điện thoại của bà ấy vang lên, trên màn hình hiển thị hai chữ “Hứa Du”.
Ánh mắt Lâm Tích Văn sáng lên, bà ấy nhanh chóng bắt máy.