Nàng chưa bao giờ lén lút ra ngoài vào đêm khuya như thế này, trời tối đen như mực, ai biết được ngoài kia có thể có những kẻ xấu nào đang rình rập chứ?
Tiểu thư cũng quá lớn gan rồi! Thánh chỉ vừa ban xuống, thế mà người đã thay đổi nhiều đến vậy…
“Ta nhất định phải đi.”
Mật Châu cắn chặt môi, thấy nha hoàn bên cạnh đã run đến mức sắp ngất, liền lên tiếng trấn an.
“Em sợ thì cứ ở nhà đợi ta.”
Vừa nghe thấy lời này, Tiểu Liễu lập tức điên cuồng lắc đầu.
“Không, nô tỳ phải theo tiểu thư!”
Có lẽ vì lo sợ nàng thật sự sẽ bỏ đi một mình, Tiểu Liễu vì nóng lòng mà đột nhiên lấy lại được chút dũng khí, hai chân cũng không còn mềm nhũn nữa, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn.
“Vì sao Khúc công tử lại nhất định phải hẹn tiểu thư vào đêm khuya?”
Trước kia, vì luôn cho rằng Khúc công tử và tiểu thư là một đôi trời sinh, nên nàng luôn nghĩ tốt về hắn, mọi hành động của hắn đều được nàng lý giải theo hướng tốt đẹp.
Nhưng bây giờ, nghĩ lại mới thấy có gì đó không ổn.
Hẹn hò giữa đêm khuya, chẳng phải chính là đang làm tổn hại thanh danh của tiểu thư hay sao?
Mật Châu nhìn thấy sự dao động trong ánh mắt Tiểu Liễu, khóe môi hơi nhếch lên.
“Em cũng hiểu ra rồi sao? Cô nam quả nữ, gặp nhau lúc nửa đêm… Hắn có mưu đồ gì, em không đoán ra sao?”
Nói rồi, nàng nghiêng đầu, ghé sát tai Tiểu Liễu, thì thầm vài câu.
Sắc mặt Tiểu Liễu lập tức lộ vẻ do dự.
“Nhưng mà… Làm vậy không phải sẽ khiến người khác phát hiện sao?”
Mật Châu cười nhạt.
“Chuyện đó em không cần lo. Nhớ kỹ người ta cần gọi là ai.”
Tiểu Liễu lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn thần sắc của Mật Châu. Nhìn thấy tiểu thư vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến lạ, nàng cũng dần dần bị ảnh hưởng, tâm tình trở nên ổn định hơn.
...
Đám tuần đêm chắc phải một lúc nữa mới đi tuần đến con đường nhỏ trước cửa nhà họ Mật.
Hậu viện vốn dĩ không có ai qua lại, đến tối lại càng vắng vẻ, ngay cả chim chóc cũng thấy nơi này quá mức yên tĩnh mà không buồn đậu xuống.
Dẫu sao Mật Châu cũng là thân nữ nhi, nhìn bức tường cao trong hậu viện, nàng suy nghĩ một chút rồi quyết định từ bỏ ý định trèo tường.
Khi nàng lặng lẽ bước ra từ cửa sau, bóng đen nãy giờ vẫn luôn đi qua đi lại ở đó nghe thấy động tĩnh, lập tức sững người, vội vàng chạy đến.
"Châu Nhi? Châu Nhi?"
Khúc Lập Phong đã chờ ở đây rất lâu, lo sợ rằng Mật Châu sẽ không xuất hiện. Hắn đã thấp thỏm chờ đợi suốt một quãng thời gian dài, vừa thấy có người bước ra liền vội vàng cất giọng thăm dò, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, như thể chỉ cần đối phương không phải Mật Châu, hắn sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Hắn đương nhiên biết thánh chỉ ban hôn đã được ban xuống, nhưng Mật Châu giống như miếng thịt béo ngon lành đã sắp đến miệng hắn, chỉ cần qua đêm nay, miếng thịt này sẽ thuộc về hắn.