Sau khi trở về nhà thuê, Kỷ Du lấy bàn vẽ và màu ra, quyết định vẽ tranh để bình tĩnh lại.
Chỉ trong một giờ, cậu đã trải qua rất nhiều điều.
Nên vẽ gì đây? Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, cậu ôm bảng vẽ tiến vào không gian.
Tước Nhi nghe thấy âm thanh liền kích động bay tới, đậu trên vai cậu, đỡ lấy tấm vải vẽ tranh, cậu ngồi bên suối bắt đầu vẽ tranh.
Vườn rau, suối mát, hoa sen, cá tôm, cây ăn quả, chú chim nhỏ trắng như tuyết đang đậu trên giá vẽ, qua bàn tay của Kỷ Du, dần dần hiện ra sinh động trên bức tranh.
Sau khi hoàn thành nét vẽ cuối cùng, Kỷ Du xem một lượt, hài lòng rời khỏi không gian, lấy điện thoại ra chụp một tấm đăng lên mạng xã hội.
Đây là thói quen của cậu trong thế giới thực, cậu cũng luôn chia sẻ các tác phẩm của mình trên các nền tảng xã hội. Mà nguyên chủ “Kỷ Du” cũng giống như thế, hơn nữa trên tài khoản mạng xã hội còn có mấy vạn fans.
Kỷ Du đặt cho bức tranh này tên là [vườn rau] và đã nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận ngay khi được đăng tải ——
“Cuối cùng thái thái cũng comeback rồi!”
“Cuối cùng thì tôi cũng đợi được anh, may là tôi không bỏ cuộc~”
“Tác phẩm của thái thái quả nhiên rất tinh xảo, bức tranh đẹp quá, tôi muốn đặt làm hình nền điện thoại!”
“Bức tranh đầy tiên khí phiêu phiêu vậy mà lại tên là [vườn rau] ấy hả? Thái thái cũng bình dân quá ta!”
“Lầu trên nói chuẩn vãi, ha ha ha ha vườn rau.”
…
Nhìn thấy những dòng bình luận trên mạng, Kỷ Du không khỏi mỉm cười.
6 giờ tối, Kỷ Du nhắn tin cho Nam Đình Lệ hỏi khi nào hắn tan tầm, không ngờ mới vài giây đối phương đã trả lời ——
“6 rưỡi.”
Về đúng giờ vậy à, liệu có bận rồi về muộn như hôm qua không?
Kỷ Du không thể tin được, trả lời: “Thật sao?”
“Ừm.”
“Vậy bây giờ tôi nấu nha, ông chủ muốn ăn gì ạ?”
Đợi vài phút vẫn không thấy trả lời, đang lúc Kỷ Du định từ bỏ thì nhìn thấy Nam Đình Lệ trả lời ——
“Cơm chiên thập cẩm với canh cá trích đậu hũ.”
Là món đầu tiên cậu nấu…
Kỷ Du nhướng mày, bắt đầu xắn tay chuẩn bị.
6 giờ 50, Nam Đình Lệ quả nhiên về đến nhà. Xuống xe, tay còn xách theo hộp cơm mà Kỷ Du mang tới công ty lúc trưa.
Nhìn thấy hộp cơm, Kỷ Du có chút ngượng ngùng, vành tai ửng đỏ: “Ông chủ, anh cầm về luôn à, xin lỗi anh nha, còn làm phiền anh thu dọn.”
Nam Đình Lệ vươn tay đưa hộp cơm cho câu, không bỏ sót đôi tai đỏ ửng của cậu.
“Không phải, Trương Tân Duy dọn đấy.”
“À… Cơm nước xong hết rồi, mau vào ăn thôi.”
Nam Đình Lệ ngồi xuống bàn, Kỷ Du lại xoay người vào bếp.
Nam Đình Lệ khẽ nhíu mày, sao đầu bếp nhỏ lại không nhìn hắn ăn cơm nữa? Xem ra hồi trưa thật sự đã làm cậu tổn thương rồi.
Hắn mở miệng gọi: “Kỷ Du.”
“Vâng? Sao vậy ạ?”
“Ngồi đây ăn chung luôn đi!”
“Không được ạ, tôi chỉ nấu phần ăn của anh thôi, còn tôi lát nữa mới nấu gì ăn á.”
“…”
Đang né tránh hắn à?
Nam Đình Lệ cảm giác trong lòng có chút phiền muộn, cũng không nói gì nữa, cả người phát ra áp suất thấp, vội vàng ăn xong rồi lên lầu xử lý chuyện công ty.
Kỷ Du đang nấu canh trong bếp, chỉ nghĩ đến việc không nên xoay quanh Nam Đình Lệ quá nhiều, tránh xa hắn ra một chút để tránh làm phiền đến hắn, nên căn bản không thể phát hiện ra được tâm trạng đang buồn bực của hắn!