Mộ Vân Đình tin chắc rằng sư tôn của hắn là người căm ghét cái ác như kẻ thù. Trước những hành vi tàn bạo của ma tộc, sư tôn tuyệt đối không dung thứ. Nếu biết được thân phận thật sự của Tần Độ, chắc chắn người sẽ xử lý y ngay lập tức.
Nhưng Tần Độ vẫn bình thản, không hề có chút lo sợ nào.
"Ngươi cứ đi mà nói! Nếu ngươi dám, ta sẽ nói với sư tôn rằng ngươi đã có ý nghĩ không đứng đắn với người!"
"Ngươi nói bậy!" Mộ Vân Đình trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nhìn Tần Độ đang dựa người lười biếng trên ghế.
"Kiếp trước, hai người các ngươi tình tứ quấn quýt như thế, ngươi tưởng ta không nhìn thấy hay sao? Nói ra thì là sư từ đồ hiếu, nhưng ta không tin ngươi chưa từng có ý nghĩ bất chính về sư tôn!"
"Ngươi dám bôi nhọ tình cảm giữa ta và sư tôn, ta sẽ gϊếŧ ngươi!"
"Đến đây! Bổ vào đây! Linh kiếm của ngươi đâu? Gϊếŧ ta đi! Ngươi vừa nhập môn đã tự tay gϊếŧ sư huynh, xem sư tôn có xử lý ngươi ngay tại chỗ không!"
Mộ Vân Đình cuối cùng chỉ biết bất lực mà nhìn. Huống hồ, linh kiếm bản mệnh của hắn hiện giờ còn bị vùi sâu trong mật cảnh. Dù có linh kiếm trong tay, hắn cũng không dám ra tay trong tình cảnh này. Nếu gϊếŧ Tần Độ, sư tôn chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
"Không chém nữa thì cút ra ngoài! Đừng làm phiền sư huynh ngươi ngủ!"
Dứt lời, Tần Độ không quên cầm lấy một miếng bánh trên bàn, làm bộ cắn vài miếng, dáng vẻ hết sức khoe khoang.
"Nhìn gì mà nhìn! Đây là bánh do sư tôn tự mình xuống núi mua cho ta, không có phần của ngươi đâu!"
"Rầm!" Một tiếng lớn vang lên, cửa bị đóng sầm lại.
Trong phòng, Tần Độ suýt chút nữa cười lăn lộn. Y thật sự rất thích nhìn bộ dáng bẽ mặt của Mộ Vân Đình. So với việc đánh bại hắn trong các trận tỉ thí, cảm giác này còn làm y hả hê hơn rất nhiều.
Sáng hôm sau, Tần Độ dậy từ rất sớm. Sau khi rửa mặt chải đầu chỉnh tề, y định đến phòng gọi sư tôn thức dậy. Nhưng vừa bước vào cửa, y đã thấy Lận Hoài Thanh, dưới sự hầu hạ của Mộ Vân Đình, đã sớm rửa mặt chỉnh tề và đang dùng bữa sáng.
Ánh mắt thách thức của Mộ Vân Đình khiến Tần Độ tức đến nghiến răng ken két!
"Sư tôn... hôm nay người dậy sớm vậy sao?"
"Tiểu Độ đến rồi, mau ngồi xuống ăn cơm. Nếm thử tay nghề của sư đệ ngươi đi."
Người tu tiên vốn không cần ăn uống, nhưng đồ ăn này lại quá hợp khẩu vị, khiến Lận Hoài Thanh không nhịn được mà ăn thêm vài miếng. Tần Độ tuy trong lòng không vui, nhưng trước mặt Lận Hoài Thanh, y không dám làm càn.
Sau bữa ăn, Mộ Vân Đình chủ động đề nghị: "Sư tôn, đệ tử muốn xuống núi rèn luyện!"
Lận Hoài Thanh nghe vậy thì nhíu mày, "Ngươi vừa nhập môn, lúc này xuống núi e rằng sẽ gặp nguy hiểm."
[Đinh! Nhiệm vụ chính tuyến cập nhật: Hộ tống nhân vật chính xuống núi rèn luyện, bảo vệ nhân vật chính an toàn. Tìm kiếm đạo cụ quan trọng: Thanh Du Kiếm. Sau khi nhận được đạo cụ, lực công kích của nhân vật chính +1000, độ thiện cảm +10, độ hài lòng +50. Kính mong ký chủ nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.]
Lần này, nhiệm vụ hệ thống đưa ra thật đúng lúc. Thì ra tiểu nhân vật chính nóng lòng xuống núi như vậy là để tìm kiếm linh kiếm bản mệnh của hắn ta.
Lận Hoài Thanh đổi giọng: "Vậy để vi sư và sư huynh ngươi đi cùng ngươi nhé!"
Đôi mắt của Mộ Vân Đình lập tức sáng ngời, phấn khởi nói: "Tuyệt quá! Đa tạ sư tôn!"
Nếu không có tên ma tộc Tần Độ kia, chỉ có hắn và sư tôn hai người cùng xuống núi rèn luyện, thì càng tốt hơn!