Lưu thị vừa thấy Cố Dạ đánh ngất con thỏ, đã mừng rỡ chạy tới. Vừa nghe Cố Dạ mở miệng muốn chia đôi, lập tức mặt mày sa sầm, giọng nói đầy vẻ không vui.
Bàn tính trong lòng bà ta kêu lách cách, con thỏ này mang về nấu dè sẻn, cũng phải ăn được mấy bữa vị thịt.
Con thỏ này mà để bà ta quản thì huynh muội Cố Minh chưa chắc đã được ăn miếng nào.
Cố Dạ thấy vẻ mặt tham lam của Lưu thị, trong lòng lạnh đi vài phần, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên, chậm rãi nói:
“Con thỏ này là do Cửu thúc phát hiện, lại bị thương ở chân, chạy không nhanh nên ta mới có thể chặn được. Cửu thúc và Cửu thẩm thương ta thân thể yếu nhược, mới nhường cho công lao cho ta. Nhưng từ nhỏ nương đã dạy ta rằng, không được tham lam chiếm lợi của người khác, được người giúp đỡ thì phải biết ghi ơn. Chỉ giữ lại một nửa, đã là chiếm phần của Cửu thúc và Cửu thẩm rồi.”
Cửu thẩm nghe xong, lại nhìn sắc mặt không cam lòng của Lưu thị, trong lòng lập tức hiểu rõ. Nếu để Lưu thị đem cả con thỏ về, chưa chắc huynh muội Cố Minh đã được chia phần. Rất có thể, đến cuối cùng đều vào bụng của Đại Tráng và Tiểu Tráng.
Nghĩ đến đây, Cửu thẩm quyết định nhận lấy một nửa. Bà thầm nghĩ, đợi khi thỏ nấu chín, sẽ gọi huynh muội Cố Minh sang ăn cùng, ít nhất để hai đứa nhỏ có thể được bồi bổ thêm chút ít.
Lưu thị giận dữ, vung cao lưỡi liềm trong tay, chực bổ thẳng xuống đầu Cố Dạ. Cửu thúc sắc mặt lập tức trầm xuống, bước nhanh lên trước, vững vàng chộp lấy cán liềm, dùng sức giật mạnh, đoạt ra khỏi tay bà ta:
"Ngươi làm cái gì vậy? Nếu chẳng may làm đứa nhỏ bị thương thì sao?"
"Cửu đệ, ta dạy dỗ con cái nhà mình, ngươi xen vào làm gì? Ngươi muốn gì? Còn muốn động thủ à? Mau tới xem này! Em chồng ăn hϊếp chị dâu đây này! Lão Cố à, nếu ông không ra mặt, e rằng ta sẽ bị người ta đánh chết mất!" Lưu thị bỗng ngồi phịch xuống đất, vừa vỗ đùi vừa khóc lóc thảm thiết, giọng kéo dài đến nhức tai.
"Cửu đệ, làm gì vậy? Có giận thì trút lên ta đây, bắt nạt phụ nữ tính là gì?" Cố Kiều chắn trước mặt Lưu thị, mắt trừng trừng đầy phẫn nộ, mặt đỏ bừng vì tức giận.
Năm xưa hắn là nhị chưởng quỹ trong tiệm ở huyện thành, mỗi lần trở về, ngay cả tộc trưởng cũng phải tôn kính đôi phần. Vậy mà giờ thì sao? Đến cả đệ đệ trong tộc cũng có thể tuỳ tiện dẫm lên đầu hắn! Tất cả đều là do Miêu thị gây ra! Nếu không phải vì bà ta, hắn đã sớm lên làm đại chưởng quỹ, sống an nhàn sung sướиɠ trong thành rồi!
"Thất ca, thất tẩu làm hơi quá rồi! Có ai lại cầm liềm bổ vào đầu trẻ con chứ? Đây là dạy dỗ hay muốn lấy mạng người đây? Huynh cũng đừng chỉ nghe mỗi lời của tẩu ấy. Mảnh ruộng này không phải chỉ có nhà chúng ta, Tam thẩm và Thập đệ đều nhìn thấy rõ ràng. Ai đúng ai sai, trong lòng mọi người tự khắc có phán đoán." Cố Mạt ném lưỡi liềm xuống chân Cố Kiều, lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Cố Kiều lúc này cũng cảm nhận được ánh mắt chán ghét của bà con xung quanh, sắc mặt hắn nóng bừng. Hắn cắn răng, kéo Lưu thị từ dưới đất lên, thấp giọng quát:
"Ngươi xem Cố Dạ có đắc tội gì ngươi chưa? Dù cho nó có sai, thì mắng vài câu là được. Ngươi nhìn nó đi, người còn chưa đứng vững nổi, nếu một liềm kia mà bổ xuống, xảy ra chuyện thì làm thế nào? Khi đó, dù tộc trưởng có nể nang thế nào, ngươi cũng không thể yên ổn! Đến lúc ấy, ngay cả ta cũng bị liên lụy!"