Một bếp nấu cháo, một bếp hầm đậu đũa và cà tím với thịt, trên vành nồi còn dán thêm vài chiếc bánh bột. Nguyên chủ xưa nay vẫn nấu ăn như thế.
Từ trong không gian, nàng lục lọi lấy ra ít gia vị, rồi cho vào nồi rau luộc chút ngũ vị hương cùng bột nêm vị gà. Tuy chẳng rõ lượng cho có đúng hay không, nhưng hương vị so với rau luộc nhạt nhẽo khi trước đã tốt hơn nhiều. Nàng lại từ trong vại dưa muối lấy ra một bát, cắt nhỏ rồi xào qua trong chảo. Đến khi mùi thơm lan tỏa, nàng mới tắt bếp, xem như đã hoàn thành xong bữa cơm.
Ngó nhìn mâm cơm tuy chẳng lấy gì làm bắt mắt, trong lòng nàng lại dâng lên một tia thành tựu — đây là bữa cơm đầu tiên nàng tự mình nấu hoàn chỉnh, mà bếp vẫn nguyên vẹn, không hề tổn hại! Lần sau nhất định phải cho cái tên mặt lạnh kia nếm thử mới được. Đến lúc đó, hắn còn dám bảo nàng là sát thủ phòng bếp nữa không?
Nụ cười đắc ý trên môi dần nhạt đi, lòng nàng chợt trĩu nặng. Trong ký ức mơ hồ, nàng lại thấy mình bị bầy thú dữ vây hãm, bên tai vang lên tiếng gọi quen thuộc đầy tuyệt vọng. Trong giây phút cuối cùng, khuôn mặt lạnh lùng ấy lại thoáng hiện vẻ bi thương cùng bất lực. Hóa ra, hắn cũng không phải lúc nào cũng là khối băng lạnh lẽo…
“Muội muội.” Giọng của Cố Minh kéo nàng về thực tại.
“Thân thể muội còn yếu, mau vào nghỉ ngơi đi. Việc trong nhà để ca làm… Khoan đã, muội đã nấu xong rồi ư? Có mệt không? Có chỗ nào khó chịu không?”
Cố Dạ xoay người, mỉm cười:
“Ca, muội nào có yếu ớt đến vậy? Ngay cả Ngô đại phu cũng bảo, muốn nhanh khỏi thì phải vận động nhiều hơn một chút mới tốt. Nào, nếm thử xem tay nghề của muội thế nào?” Nàng đưa một miếng cà xào đến trước miệng huynh mình, ánh mắt đầy mong chờ.
Cố Minh há miệng cắn miếng cà, nhai kỹ rồi mắt sáng lên, không tiếc lời khen ngợi:
“Vẫn là muội nấu ăn ngon nhất! So với món của mụ già kia, chẳng khác nào một trời một vực. Thứ bà ta nấu, cho lợn ăn, lợn nó còn chê!”
Từ sau chuyện đó, Cố Minh đã không còn chịu gọi Lưu thị là "nương" nữa.
Cố Dạ cười khanh khách, tinh nghịch nháy mắt:
“Ca, huynh nói vậy chẳng phải kéo muội theo chịu trận rồi sao?”
Cố Minh thoáng sững người, sau đó bật cười thành tiếng. Từ sau cơn bạo bệnh, muội muội dường như đã thay đổi, không còn rụt rè, nhút nhát như trước. Nụ cười của nàng bây giờ tươi sáng hơn, ánh mắt cũng trở nên sinh động hơn. Để bảo vệ nụ cười này, hắn nhất định phải kiên cường, tuyệt đối không thể thỏa hiệp với Lưu thị nữa!
Cố Minh xách giỏ cơm, vừa đi vừa dặn:
“Muội cứ thong thả theo sau, đừng cố sức.”
Cố Dạ lững thững bước theo phía sau, ngắm nhìn dáng người cao lớn của ca ca, trong lòng dâng lên một tia ấm áp. Có một huynh trưởng biết che chở, quả là điều may mắn nhất trên đời.
“Tiểu Dạ, mang cơm cho cha đấy à?”
“Tiểu Dạ, cháu khỏe rồi à? Có thể xuống ruộng được chưa?”
“Tiểu Dạ, cháu gầy quá, phải ăn nhiều hơn! Nếu nương cháu không cho cháu ăn, thì cứ đến nhà thím. Đừng để thân thể suy nhược, sau này khó mà hồi phục!”
Hai bên con đường mòn, dân làng đang bận rộn thu hoạch. Thấy huynh muội Cố gia đi qua, ai nấy đều vui vẻ cất lời chào hỏi.
So với sự thờ ơ, lạnh nhạt kiếp trước, bầu không khí chân thành, thân thiện này khiến Cố Dạ có chút không quen, chỉ đành đáp lại bằng nụ cười dịu dàng.
Nguyên chủ vốn là người nhút nhát, e dè, cho nên sự khác biệt này chẳng ai để ý đến.