Anh cúi xuống nhìn cô.
Những cánh hoa rực rỡ nổi lềnh bềnh trên mặt nước càng tôn lên làn da trắng mịn của cô. Cổ thiên nga bị nước ấm làm cho ửng đỏ, gương mặt thường ngày trắng nõn nay cũng nhiễm một tầng hồng nhạt.
Môi cô căng mọng, ánh nước lấp lánh, phía dưới là xương quai xanh tinh xảo và đường cong hoàn hảo của vòng một.
Ánh mắt Lục Nghiên Bắc trở nên sâu thẳm, yết hầu khẽ chuyển động. Anh cúi người, bế cô ra khỏi nước.
Bị nhấc bổng đột ngột khiến Kỷ Tinh Thần giật mình, cô vội vàng giật bịt mắt xuống, tức giận trừng kẻ gây họa: "Lục Nghiên Bắc, anh bị điên à?"
Cô đang ngâm bồn thư giãn, tự nhiên bị bế lên làm gì chứ?
Lục Nghiên Bắc bật cười khẽ: "Ừ, tôi có bệnh."
Đôi mắt đào hoa của anh mang theo vẻ tà mị, nhưng sống mũi cao thẳng lại khiến tổng thể gương mặt trở nên lạnh lùng.
Một người đàn ông mang hai vẻ đối lập, vừa trác táng vừa kiềm chế.
Bề ngoài có vẻ nho nhã trầm ổn, nhưng sâu bên trong lại hoang dã khó lường.
Kỷ Tinh Thần bị đôi mắt ấy mê hoặc trong chớp mắt. Đến khi bừng tỉnh, cô đã bị anh đặt lên giường trong phòng ngủ.
Trên người cô vẫn còn ướt.
Cô cau mày, ánh mắt đầy bất mãn.
Kỷ Tinh Thần lạnh mặt, cô không mặc gì, tình cảnh này thật sự quá mức chật vật, trong khi Lục Nghiên Bắc vẫn chỉnh tề trong bộ vest phẳng phiu, đến một nếp nhăn cũng không có.
Cô ghét cảm giác bị người khác nắm quyền kiểm soát trong tay.
Cô cũng có lòng kiêu ngạo của mình.
Ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô cười khẩy: "Hôm nay anh dám làm gì quá đáng, ngày mai tôi sẽ đến tòa kiện anh."
Hàng mi đen dài của Lục Nghiên Bắc hạ xuống, tạo thành một vùng bóng tối trên gương mặt anh. Anh nheo mắt lại: "Kỷ Tinh Thần, chúng ta là vợ chồng hợp pháp."
Kỷ Tinh Thần cười mỉa mai: "Ồ, hóa ra anh vẫn nhớ tôi là vợ anh đấy. Tôi còn tưởng anh ra ngoài phong lưu ong bướm, tình nhân cũ mới thay nhau liên tục, sớm đã quên mất bản thân là người có gia đình rồi cơ."
Người bên dưới không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng kiềm chế của anh.
Lục Nghiên Bắc từ dưới lưng cô rút tay ra, đồng thời nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, truyền hơi ấm từ lòng bàn tay anh sang làn da lạnh lẽo của cô.
Anh giữ chặt hai tay cô lêи đỉиɦ đầu, đầu gối chặn lại đôi chân đang cố vùng vẫy của cô.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: "Cô cũng chẳng khác gì tôi."