Tại sao Lưu Duyệt không chết mà chỉ phát điên?
Đây có lẽ là điều khiến nhiều người thắc mắc nhất.
Có người nói rằng “người dẫn đường xuống địa ngục” đã nương tay, vì Lưu Duyệt chưa đủ tuổi trưởng thành.
Cũng có người tin rằng, người dẫn đường chỉ đơn thuần triệu hồi lệ quỷ từ địa ngục, còn việc tha mạng cho Lưu Duyệt là do Trần Gia Kỳ vốn có lòng nhân hậu.
Dù sao thì, suy đoán vẫn chỉ là suy đoán.
Nhưng dù ai đúng ai sai, điều đó cũng không thể thay đổi việc Cục Trưởng sở cảnh sát đang vô cùng tức giận.
“Diệp An Lan, cậu còn nhớ cậu đã đảm bảo với tôi thế nào không? Cậu nói trong vòng ba ngày sẽ tìm ra kẻ đó, nhưng bây giờ thì sao? Người đâu?”
Đối diện với cấp trên, Diệp An Lan không nói một lời chỉ lặng lẽ chịu trận. Anh ta không có gì để biện hộ.
Là đội trưởng tổ điều tra, chính anh ta là người quyết định dùng Lưu Duyệt làm mồi nhử. Cũng là anh ta đã đánh giá sai tình hình. Vì thế, không cần biết kết quả ra sao, anh ta đều phải chịu trách nhiệm.
Nhìn Diệp An Lan im lặng không phản bác, cuối cùng, lãnh đạo cũng cảm thấy mệt mỏi, ông ta thở dài, nhấc cốc trà lên nhấp một ngụm.
“Thôi, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa. Cậu còn nhớ tôi đã dặn gì không?”
“Nhớ ạ. Trong vòng nửa tháng phải bắt được hung thủ.”
“Nửa tháng? Tôi không nghĩ các cậu có thể xử lý xong trong nửa tháng đâu.”
Dừng một chút, lãnh đạo nói tiếp:
“Thôi được, vụ này đúng là không giống những vụ án trước đây, nên tôi cho các cậu một tháng. Nếu sau một tháng mà vẫn chưa có kết quả, tổ điều tra này sẽ bị giải tán, không cần tiếp tục nữa.”
“Giải tán tổ điều tra?”
Dù không phá án được trong một tháng cũng đâu đến mức giải tán cả tổ?
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp An Lan, lãnh đạo lắc đầu.
“Thực ra, đây là chỉ thị từ cấp trên. Năng lực của đối phương, từ kỹ thuật hacker cho đến khả năng phản trinh sát đều vượt xa dự đoán của chúng ta. Vì thế, họ cho rằng các cậu không đủ sức đối phó. Nếu các cậu không làm được tự nhiên sẽ có người giỏi hơn ra tay.”
“Khinh thường tổ điều tra của chúng ta đến vậy sao? Tôi cũng là sinh viên xuất sắc của học viện cảnh sát, bao năm nay phá không ít vụ án rồi!”
Nghĩ đến đây, Diệp An Lan cảm thấy bực bội, nhưng anh ta cũng hiểu lãnh đạo nói có lý.
Tài nguyên nhân lực và vật lực mà tổ điều tra này có trong tay, so với lực lượng cấp cao hơn căn bản không cùng một đẳng cấp.
“Vậy nên, tôi chỉ có thể cho cậu một tháng. An Lan, tôi biết cậu rất có lòng tự trọng, cậu đừng để tôi phải thất vọng!”
“Rõ! Lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra người dẫn đường xuống địa ngục trong vòng một tháng!”
......
Về chuyện nhỏ liên quan đến tổ trưởng tổ điều tra Diệp An Lan, Bạch Tiếu hoàn toàn không biết. Mà dù có biết thì cô cũng chẳng quan tâm.
Đối với cô, dù là cấp dưới hay cấp trên, tất cả đều không quan trọng. Nếu bọn họ không nhận ra rằng đây chính là một lệ quỷ thực sự xuất hiện, thì dù điều tra thế nào cũng chỉ đang phí công vô ích mà thôi.
Lúc này, điều Bạch Tiếu quan tâm hơn chính là lựa chọn mục tiêu tiếp theo. Sự kiện Trần Giai Kỳ quả thật đã khiến số người tin vào chuyện tâm linh tăng lên gấp bội. Nhưng so với tổng số người theo dõi vụ việc, thì vẫn còn quá ít.
Chừng đó là chưa đủ, còn xa mới đủ.
Nhưng, Bạch Tiếu lại không hề vội vàng. Bởi vì cô biết, thế giới quan hình thành nhờ sự phát triển của khoa học không dễ dàng gì thay đổi.
Muốn thay đổi bọn họ, chỉ có thể dựa vào từng sự kiện một để dần dần tác động. Chỉ cần một lời nói dối được lặp lại cả ngàn lần, nó sẽ trở thành chân lý.
Vậy nên, Bạch Tiếu không vội, một chút cũng không. Không chỉ không vội, mà cô còn rất thích thú.
"Hệ thống này, ngươi nói xem, mục tiêu tiếp theo ta nên chọn ai đây?"
Bạch Tiếu mỉm cười hỏi hệ thống, nhưng nó chỉ thở dài.
"Chủ nhân, lúc hỏi câu này, chẳng phải trong lòng ngài đã có đáp án rồi sao?"
Đúng vậy, cô đã có đáp án rồi, vậy thì cần gì phải hỏi nữa?
"Chỉ là tạm thời thôi! Nhỡ đâu ngươi đưa ra lựa chọn còn tốt hơn, ta sẽ chọn ngay!"
Thôi được... Nếu chủ nhân đã nói vậy, thì...
"Hệ thống cho rằng, vụ án thiếu niên sát hại mẹ gần đây ở một tỉnh thuộc Liên minh Cực Đông khá phù hợp. Chỉ tiếc là nó vẫn chưa được đưa tin trên báo."
Từ xưa đến nay, gϊếŧ mẹ luôn là tội ác khiến người người phẫn nộ. Vụ việc này chắc chắn sẽ châm ngòi cho sự căm phẫn trong dư luận.
Hơn nữa, do hung thủ là một thiếu niên chưa đủ 14 tuổi, nên cậu ta sẽ không bị pháp luật trừng phạt, điều này càng khiến người ta cảm thấy bất công.
Kết hợp hai yếu tố trên, nếu vụ việc được đưa lên tin tức chắc chắn sẽ gây chấn động lớn. Điều này rất phù hợp với tiêu chí chọn mục tiêu của Bạch Tiếu.
Nhưng…
"Không được, ít nhất là bây giờ thì chưa."
Ngay khi hệ thống vừa dứt lời, Bạch Tiếu lập tức phủ định, khiến nó có chút bất mãn.
"Chủ nhân, tại sao lại không được? Rõ ràng vụ này rất hợp với yêu cầu của ngài mà?"
"Đúng vậy, rất phù hợp với yêu cầu của ta."
Bạch Tiếu đưa ngón tay lên bờ môi căng mọng, nhẹ nhàng liếʍ qua.
"Quả thực rất hợp, nhìn thôi cũng đã muốn ra tay rồi. Nhưng, hệ thống à, đừng quên vụ này vẫn chưa được đưa tin. Ta cần đợi thêm một thời gian nữa để nó được lan truyền đã."
Xém chút quên mất điều này.
Chủ nhân rất thích sự bùng nổ cảm xúc, luôn nói rằng hiệu quả sẽ cao hơn nếu để dư luận dâng trào từng chút một.
Nghĩ đến đây, hệ thống đành nói:
"Được rồi... Vậy chủ nhân, lần này ngài đã chọn ai?"
"Ta chọn mục tiêu này."
Bạch Tiếu mở một bản tin, trên tiêu đề ghi rõ:
"Tập đoàn bất động sản lớn sa thải nhân viên ung thư trái phép."
Cô chỉ vào tiêu đề rồi giải thích:
"Ngươi thấy không, phần lớn mọi người đều là nhân viên, ai cũng có thể bị bệnh. Tin tức như thế này sẽ dễ khiến người ta đồng cảm, đồng thời làm gia tăng sự căm ghét đối với giới chủ hay bọn tư bản… Đúng lúc hiện tại, rất nhiều người đang lo sợ khủng hoảng tuổi trung niên, còn truyền thông thì liên tục thổi phồng sự bất ổn và xung đột giai cấp."
"Nhưng nhân viên này còn chưa chết mà?"
Nhìn tiêu đề, hệ thống có chút bối rối:
"Chẳng lẽ chúng ta phải đợi anh ta chết rồi mới giúp anh ta báo thù sao?"
"Không! Dĩ nhiên là không!"
Bạch Tiếu cười tươi, chậm rãi nói:
"Việc sa thải phi pháp chỉ là cái cớ, nó sẽ giúp khơi dậy sự căm ghét đối với ông chủ đứng sau. Ngươi thử nghĩ xem, sau khi tin tức này lan truyền, nếu ta tiếp tục phanh phui những hành vi xấu xa khác của hắn, thì mọi người sẽ phản ứng thế nào?"
"Họ sẽ càng tức giận hơn?"
"Bingo! Nhưng chúng ta phải làm giống như vụ Kim Thiên Hựu lần trước, không được công khai mọi thứ ngay từ đầu. Ta sẽ chờ đội ngũ quan hệ công chúng của hắn ra mặt, chờ bọn họ nói dối, rồi từng chút một, bóc trần lớp vỏ đạo đức giả của hắn, cho mọi người thấy bộ mặt bẩn thỉu bên trong. Đến lúc đó, cảm xúc của dư luận sẽ bùng nổ đến đỉnh điểm! Hơn nữa, tập đoàn bất động sản này đủ lớn, lợi ích liên quan cũng đủ nhiều, nên chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý rộng rãi hơn."
Suy nghĩ phức tạp thế này không thấy mệt sao...
Hệ thống rất muốn phàn nàn, nhưng nhìn bộ dạng vui vẻ của Bạch Tiếu thì nó quyết định nuốt lời lại.
"Vậy thì... Hệ thống sẽ lập tức thu thập tài liệu về những việc làm xấu xa của hắn giao cho chủ nhân!"
Thì ra ngay từ đầu, ngài còn chưa biết hắn đã làm gì mà đã suy tính xa đến thế rồi sao?