"Vô dụng! Nhà họ Hoắc làm sao lại có một đứa con trai ăn chơi trác táng như mày! Suốt ngày chỉ biết đàn bà!"
Hoắc Hách Thần lười tranh luận với hắn, giọng nói lạnh băng: "Đã phong tỏa sân bay, nhà ga, và tất cả các cửa ngõ rời khỏi thủ đô chưa?"
"Rồi, anh trai."
"Những người cần điều tra đã điều tra chưa?"
Hoắc Tây Châu thoáng sững sờ: "Những người cần điều tra… là ai?"
"Thằng câm đó!" Hoắc Hách Thần nghiến răng ken két.
Anh gần như có thể khẳng định, Khương Ấu chắc chắn đã bỏ trốn cùng với Phó Hoài Chi.
"Chưa... chưa điều tra."
Lúc này, Hoắc Tây Châu mới nhớ ra, trước đây trong nhà từng có người này. Cậu ta đến cùng với Khương Ấu nhưng sau đó bị Hoắc Hách Thần đuổi đi.
Chỉ vì Phó Hoài Chi từng nói một câu với Khương Ấu mà cậu ta đã bị Hoắc Hách Thần đánh thừa sống thiếu chết, rồi đuổi khỏi nhà họ Hoắc.
Chính Hoắc Tây Châu cũng chỉ đùa giỡn với Khương Ấu vài câu mà bị đánh đến ba tháng không xuống giường nổi.
Có thể tưởng tượng, lúc đó Phó Hoài Chi đã bị đánh gần chết như thế nào.
Sau đó cậu ta bị vứt ra đường, bị coi như kẻ ăn mày, vết thương nặng đến mức chỉ có thể nhặt đồ thừa của chó hoang để ăn, mới miễn cưỡng sống sót.
Hoắc Tây Châu từng thấy cậu ta đáng thương nên lén nhờ người giới thiệu cho vài công việc vặt, nhờ vậy cậu ta mới có chút tiền để chữa bệnh.
Mất gần một năm, cậu ta mới hồi phục, nhưng từ đó để lại bệnh tật cả đời.
Hoắc Tây Châu không ngờ hai người họ vẫn còn lén lút liên lạc.
Trong lòng hắn bất giác dành một giây để mặc niệm cho cả hai.
"Tìm ngay cho tôi, thằng câm đó đang ở đâu?"
"Vâng, Hoắc tổng."
Trợ lý Trương nhanh chóng tra ra được thông tin: Phó Hoài Chi hiện đang bị tạm giam tại đồn cảnh sát.
Hoắc Tây Châu thở phào nhẹ nhõm.
Không bỏ trốn, vậy thì ít nhất Phó Hoài Chi vẫn còn mạng sống.
"Đi, đến đồn cảnh sát!"
Tất nhiên, Hoắc Hách Thần không định bỏ qua cho Phó Hoài Chi.
Nhưng trước khi anh đến nơi thì đồn cảnh sát đã báo tin Phó Hoài Chi đập đầu vào tường tự sát bất thành, hiện đã được đưa vào bệnh viện.
Tự sát?
Hoắc Hách Thần nhíu mày.
Anh không biết rằng, Phó Hoài Chi không muốn liên lụy đến Khương Ấu.
Cậu ta nghĩ rằng nếu mình chết đi thì Khương Ấu sẽ không còn bị Sở Dương uy hϊếp nữa.
Chỉ là, cậu ta không ngờ rằng bản thân lại bị cứu sống.
Lúc này đã là chạng vạng tối.
Phó Hoài Chi là phạm nhân, nên cổ tay cậu ta vẫn bị còng vào song sắt. Khuôn mặt cậu ta tái nhợt như tờ giấy, cơ thể yếu ớt hơn bao giờ hết.