"Bởi vì anh ta quá tàn nhẫn, dù là em ruột nhưng từ nhỏ anh đã bị anh ấy huấn luyện như một con chó, nghe lời thì được thưởng, không nghe lời thì bị đánh sống dở chết dở."
Hoắc Tây Châu đến bây giờ vẫn nhớ rõ lần đó, vì phạm lỗi mà hắn bị Hoắc Hách Thần đánh gần chết trong cơn giận dữ.
Nếu không phải mẹ bọn họ ngăn cản thì có lẽ hắn đã không còn tồn tại trên đời này nữa.
Đối với Hoắc Hách Thần, hắn vừa kính sợ vừa run rẩy.
Hắn thậm chí còn cảm thấy thương hại Khương Ấu.
Những năm qua, cô gái đáng thương ấy đã sống như thế nào dưới bóng ma đáng sợ của anh trai hắn chứ?
Nhưng bây giờ, điều hắn lo lắng hơn chính là bản thân mình.
Anh trai hắn sắp trở về.
Nếu để anh ấy phát hiện hắn biết chuyện mà không báo, hắn cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào!
Lúc này, Hoắc Tây Châu nào còn tâm trạng để ngủ?
Hắn ngồi dậy rồi châm một điếu thuốc.
Đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đỏ rực, ánh lửa nhấp nháy giữa màn đêm. Chỉ mới một lúc mà mắt hắn đã xuất hiện tia máu vì lo lắng.
Hắn phải làm sao đây?
Nếu nói thật với Hoắc Hách Thần thì hắn chắc chắn sẽ còn thảm hơn.
Bởi vì để Tiểu Ấu xuất hiện ở "Triều Ca" mà không báo cáo, điều này còn khiến Hoắc Hách Thần nổi giận hơn cả việc không tìm thấy cô.
...
Năm tiếng trôi qua rất nhanh.
Khi chuyên cơ riêng của Hoắc Hách Thần hạ cánh xuống sân bay, Hoắc Tây Châu đã đứng sẵn ở đó, kính cẩn chờ đợi.
Lúc này, uy áp trên người Hoắc Hách Thần thấp đến mức đáng sợ.
Phía sau anh, hai hàng vệ sĩ áo đen đều là cựu binh đặc chủng, ánh mắt sắc bén tràn đầy sát khí, khiến da đầu Hoắc Tây Châu tê dại.
"Anh... anh trai."
Vốn là người luôn ngang ngược ngoài xã hội, nhưng trước mặt Hoắc Hách Thần, nhị thiếu gia nhà họ Hoắc chẳng khác nào một con chó nhỏ ngoan ngoãn.
"Cô ấy đâu?" Hoắc Hách Thần tháo găng tay da đen, ánh mắt quét qua sau lưng Hoắc Tây Châu nhưng không thấy bóng dáng Khương Ấu đâu.
Sự tức giận của anh cuộn trào mạnh mẽ.
"Quỳ xuống!" Chỉ một câu quát lạnh lùng, Hoắc Tây Châu lập tức quỳ xuống ngay giữa chốn đông người mà không dám chậm trễ.
"Anh trai, em..."
"Vô dụng!"
Cơn giận của Hoắc Hách Thần bùng nổ, anh vung chân đá thẳng vào ngực Hoắc Tây Châu.
Chiếc giày da đen bóng đạp mạnh vào l*иg ngực hắn, khiến hắn ngã nhào xuống đất.
Nhưng rất nhanh, Hoắc Tây Châu liền bò dậy, ngoan ngoãn quỳ lại ngay ngắn: "Xin lỗi anh trai."