"Cô bé, để tôi nhìn xem nào, vừa rồi tôi cứ có cảm giác hình như…"
“Đậu má!”
Hoắc Tây Châu thốt lên một tiếng kinh ngạc ngay khoảnh khắc hắn ta nhìn rõ khuôn mặt của Khương Ấu.
Trong giây lát, không ngoa khi nói rằng men rượu trong người hắn bỗng chốc bay sạch.
“Tiểu Ấu?!” Hắn ta lập tức nhận ra cô.
“Em điên rồi à! Sao em lại ở cái nơi này?! Chẳng lẽ là em không nghe lời nên bị anh trai của anh tống vào đây sao?”
“Không đúng… Anh trai tôi cưng em như báu vật trong lòng, dù em có phạm lỗi cũng không thể nào ném em vào đây được.”
Khương Ấu còn chưa kịp lên tiếng thì Hoắc Tây Châu đã toát mồ hôi lạnh.
“Nói đi, Tiểu Ấu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Khương Ấu không dám nói.
Cô ấp úng: “Không… không phải Hoắc tiên sinh đưa tôi đến đây, anh ấy không biết chuyện này.”
“Cái gì?!” Hoắc Tây Châu kinh hãi tột độ.
“Nhị thiếu gia, xin anh…”
“Gọi tôi là anh Tây Châu.”
“Anh Tây Châu… xin anh đừng nói với Hoắc tiên sinh, được không?”
“Vậy em phải nói cho tôi biết trước, tại sao em lại vào chỗ này? Em thiếu tiền à?”
Khương Ấu còn chưa kịp đáp thì Hoắc Tây Châu đã tiện tay rút một tấm séc rồi ký ngay một con số tròn trĩnh - một triệu tệ.
"Cứ cầm lấy tiêu trước đi, rồi rời khỏi đây ngay, nếu để anh trai tôi biết chuyện này thì Tiểu Ấu, em sẽ chết chắc đấy."
Thế nhưng, Khương Ấu chỉ siết chặt vạt áo, cúi đầu cắn môi, không đưa tay nhận.
Cô không thể rời khỏi nơi này.
"Bịch!" Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô đột nhiên quỳ xuống trước mặt Hoắc Tây Châu.
“Anh Tây Châu, em xin anh, hãy coi như chưa từng nhìn thấy em, có được không?”
“Vậy à? Vậy thì… Tiểu Ấu hôn anh một cái đi, anh sẽ không nói với anh trai đâu.”
Hôn… hôn một cái?
Lời của Hoắc Tây Châu khiến Khương Ấu sợ đến mức cả người cứng đờ.
“Không… không thể…”
Nếu để Hoắc Hách Thần biết chuyện này thì cả hai bọn họ đều sẽ không có kết cục tốt.
Nhìn dáng vẻ lúng túng đến mức sắp khóc của cô, Hoắc Tây Châu mới đưa tay nhéo nhẹ má cô, cười đùa trêu chọc. “Tiểu Ấu, nhìn em sợ đến mức này kìa. Anh chỉ đùa thôi, em là người của anh trai anh, làm sao anh dám động vào chứ?”
“Được rồi, chuyện này không liên quan đến em nữa, em về trước đi.”
Cuối cùng, Hoắc Tây Châu cũng đồng ý với Khương Ấu, giữ bí mật giúp cô.
Thế nhưng, sau khi trở về phòng, đôi mắt to tròn của Khương Ấu vẫn ánh lên sự bất an, suốt cả đêm trằn trọc không yên.