Bệnh Kiều Điên Loạn! Bảo Bối Phạm Gia Pháp Bị Phạt Diện Bích

Chương 20: Cô xem anh là người ngoài sao?

Nhưng ngay khi thấy ánh mắt con thỏ nhỏ trước mặt mình đỏ hoe, run rẩy như sắp khóc, trái tim anh lại mềm nhũn.

Cùng lúc đó, l*иg ngực anh như bị đâm một nhát dao...

"Bảo bối, tại sao em lại sợ tôi? Hửm?"

Giọng điệu chất vấn khiến Khương Ấu không dám không trả lời.

"Không… không sợ." Cô nói là không sợ, nhưng rõ ràng hàng mi run rẩy đến mức không che giấu nổi.

Nỗi đau trong lòng Hoắc Hách Thần càng sâu hơn.

Anh đột nhiên buông cô ra.

"Thôi bỏ đi, bảo bối, tôi sẽ không nhốt em nữa."

Nói xong, Hoắc Hách Thần sải bước rời khỏi tầng hầm.

Mà Khương Ấu, nhìn theo bóng lưng anh, như thể vừa lấy lại được hơi thở của mình.

Cô thở dốc, như một kẻ vừa thoát khỏi cái chết.

...

Sau khi rời khỏi tầng hầm, sắc mặt Hoắc Hách Thần u ám đến cực điểm.

Cơn tức nghẹn trong ngực không biết trút vào đâu, cuối cùng anh phải đến phòng huấn luyện, đánh một trận quyền anh để phát tiết.

Nếu không, chắc anh sẽ bị bảo bối của anh làm tức chết mất.

Nhớ lại chuyện Khương Ấu phải xin trợ cấp sinh viên nghèo, gương mặt anh càng thêm lạnh lẽo.

Anh lập tức ra lệnh cho Trợ lý Trương kiểm tra số dư của chiếc thẻ đen anh đã đưa cho cô.

Chỉ mất vài phút, Trợ lý Trương đã cung kính báo cáo kết quả.

"Hoắc tổng, thuộc hạ vừa kiểm tra, thẻ của thiếu phu nhân vẫn còn sáu triệu tệ."

Sáu triệu!

Từ khi Khương Ấu vào đại học, mỗi tháng Hoắc Hách Thần đều chuyển cho cô một triệu tệ làm sinh hoạt phí.

Sáu tháng, tổng cộng sáu triệu.

Nói cách khác, cô chưa từng tiêu một xu nào của anh.

"Khó trách lại đi xin trợ cấp sinh viên nghèo!"

Hoắc Hách Thần tức đến bật cười, giận đến mức cả răng cũng đau.

Tại sao không tiêu tiền của anh?

Cô xem anh là người ngoài sao?

Hơn nữa, bị cả lớp cô lập từ lúc nào, cũng không chịu nói với anh.

Lúc này, Hoắc Hách Thần đột nhiên nhận ra, hai năm qua vì quá bận rộn với công việc ở tập đoàn, anh dần trở nên xa lạ với Khương Ấu.

Muốn mở cánh cửa trái tim của cô, trước tiên anh phải bắt đầu từ cuộc sống của cô.

Đây chính là lý do anh thả cô ra.

Anh yêu Khương Ấu, anh không cần một con búp bê rối trong tầng hầm.

Anh muốn một Khương Ấu bằng xương bằng thịt yêu anh.

"Trợ lý Trương, từ hôm nay, lái xe theo dõi Tiểu Ấu."

Anh muốn tận mắt nhìn thấy, hằng ngày cô sống như thế nào.

"Vâng, Hoắc tổng."