Mùa đông năm ấy, tuyết không rơi, nhưng khí trời vẫn se lạnh. Trong căn biệt thự rộng lớn, Trịnh Duy An, cậu bé 5 tuổi, đang ngồi trên ghế sofa, tay ôm một con gấu bông nhỏ, ánh mắt thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay, ba mẹ dẫn cậu đến nhà họ Lâm, nói rằng cậu sắp gặp một “người rất đặc biệt”. Nhưng cậu không quan tâm, vì từ nhỏ đến lớn, không ai thật sự quan trọng với cậu cả.
Đột nhiên, tiếng khóc non nớt vang lên, kéo ánh mắt cậu về phía cánh cửa phòng ngủ.
Người giúp việc cẩn thận bế một bé gái bé xíu, đỏ hỏn, quấn trong chiếc khăn bông mềm mại, đặt vào vòng tay của mẹ cậu.
Mẹ quay sang cậu, mỉm cười dịu dàng: “Duy An, đây là em gái Thiên Vũ. Con có thích em không?”
Cậu bé không trả lời, chỉ lặng lẽ bước tới. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào sinh linh bé nhỏ đang nằm gọn trong vòng tay mẹ.
Cô bé thật nhỏ, bàn tay chỉ bằng một nắm tay của cậu, gương mặt hồng hào, đôi môi hơi hé mở, phát ra tiếng khóc khe khẽ.
Lạ thật… lần đầu tiên, cậu cảm thấy có gì đó trong lòng mình rung động.
Bàn tay nhỏ của cậu vươn ra, chạm nhẹ vào má cô bé. Cảm giác mềm mại khiến cậu bất giác siết chặt nắm tay.
“Thiên Vũ…” Cậu lặp lại cái tên ba mẹ vừa gọi, giọng nói non nớt nhưng đầy chắc chắn.
Mẹ khẽ cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương khi nhìn con trai. Bà nhẹ nhàng vuốt tóc Duy An, dịu dàng nói:
“Ừ, em gái con, từ nay con phải bảo vệ em nhé.”
Bảo vệ ư? Cậu chưa từng bảo vệ ai cả. Nhưng khi nhìn bé con nhỏ xíu nằm ngoan trong lòng mẹ, trái tim cậu dường như bị một cảm giác lạ lẫm chiếm giữ.
Cậu chưa bao giờ thích một ai, cũng chưa từng quan tâm đến bất cứ điều gì.
Nhưng giờ đây, cậu có cảm giác muốn ôm lấy Thiên Vũ, muốn giữ em thật chặt trong vòng tay mình.
Cậu vươn tay, chạm vào ngón tay bé xíu của em gái.
Ngay lập tức, bàn tay mềm mại ấy vô thức nắm lấy ngón tay cậu. Nhỏ xíu, yếu ớt, nhưng lại khiến cậu cảm thấy rất ấm áp.
Ánh mắt cậu lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Cậu không biết đó là gì, chỉ cảm thấy từ giây phút này, cô bé này thuộc về cậu.
Duy An siết nhẹ ngón tay em, giọng nói non nớt nhưng đầy kiên định:
“Em là của anh.”
Ba mẹ nhìn nhau, mỉm cười trước phản ứng đáng yêu của con trai. Họ không biết rằng, câu nói ngây thơ này sẽ trở thành một lời tuyên thệ, khắc sâu vào trái tim cậu bé.