Ý tứ trong lời nói là, không phải ta muốn dây dưa với nàng, chỉ là hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ, không thể rời xa ta.
“...”
Phương Dao hoàn toàn cạn lời.
“Không trách đại sư tỷ được, chuyện này thật sự không thể trách đại sư tỷ.” Ngoài đại điện, Tô Minh Họa vẫn không ngừng lắc đầu than thở.
“Tam sư tỷ đang lẩm bẩm gì vậy?” Cảnh Úc bực bội hỏi.
“Dung mạo của phàm nhân kia ai nhìn mà chẳng mê muội? Thật sự không trách được đại sư tỷ động phàm tâm.”
“Đại sư tỷ không phải người xem trọng ngoại hình.” Cảnh Úc phản bác.
“Các ngươi chen chúc ở đây làm gì?” Một giọng nói quen thuộc, uy nghiêm vang lên từ phía sau.
Ba người đồng loạt rùng mình, vội vã quay đầu, luống cuống hành lễ: “Sư phụ.”
“Nếu muốn nghe thì cứ quang minh chính đại mà vào, đây là chuyện của đại sư tỷ các ngươi, đâu phải chuyện của người ngoài, chỉ bấy nhiêu thôi cũng phải lén lút!”
Ngu Vọng Khâu thật sự không muốn nhìn ba đồ đệ lén lút nghe trộm, liền sải bước đi thẳng vào đại điện. Ba người được cho phép, vội vàng theo sát phía sau.
“Chưởng môn.”
“Sư phụ.”
Mọi người trong điện đồng loạt đứng dậy.
Phương Dao không ngờ sư phụ lại vì chuyện này mà xuất quan sớm, nhất thời càng thêm khó xử, không dám ngẩng đầu: “Đệ tử vì chuyện riêng mà quấy nhiễu thanh tu của sư phụ, trong lòng vô cùng hổ thẹn.”
Ngu Vọng Khâu phất tay, không có ý trách cứ: “Thanh tu của vi sư không phải chuyện trong một sớm một chiều, không liên quan đến ngươi.”
Tu vi của ông đã dừng lại ở trung kỳ Hóa Thần suốt hơn mười năm nay, không phải vì thời gian bế quan chưa đủ mà là thiếu cơ duyên và kỳ ngộ. Nếu không có đột phá, dù có bế quan trăm năm cũng chẳng ích gì.
Huống hồ đại hội chiêu thu tân đệ tử của tông môn sắp đến, sớm muộn gì ông ta cũng phải xuất quan.
Ngu Vọng Khâu ngồi vào vị trí chủ tọa, mọi người theo đó lần lượt an tọa, chỉ còn Phương Dao vì chưa trả lời hết lời vừa rồi nên vẫn đứng một mình ở giữa đại điện.
Ngu Vọng Khâu bắt đầu xử lý chính sự, liếc nhìn Phương Dao bên trái, lại nhìn sang hai đứa trẻ ngồi ngay ngắn bên phải, khẽ gật đầu: “Quả thực giống hệt Dao Nhi lúc nhỏ.”
Cảnh Úc nãy giờ đứng ngoài nghe trộm, giờ phút này mặt đã đỏ bừng, muốn lên tiếng nhưng lại không chen vào được, chỉ đành ngồi mà như có gai dưới ghế.
Ngu Vọng Khâu nhìn ra, bèn hỏi: “Cảnh Úc, ngươi có điều gì muốn nói?”
“Chỉ dựa vào tướng mạo tương tự và một tín vật thất lạc cũng không thể chứng minh bọn chúng là con của sư tỷ.”
Lời này vừa dứt, Ngu Vọng Khâu và Phương Dao đồng thời cau mày.
Ngu Vọng Khâu nhớ rất rõ năm đó Phương Dao mất tích ở Cổ Khư, ông đã phái vô số đệ tử đi tìm, gần như lật tung cả Cổ Khư mà vẫn không có kết quả. Điều đó cho thấy nàng có khả năng đã trốn vào một thành trì của phàm nhân.
Hơn nữa ngọc bội đó là di vật của mẫu thân Phương Dao, tuyệt đối không thể tùy tiện tặng cho người khác. Cộng thêm dung mạo hai đứa trẻ giống nàng như đúc, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?
Hai đứa trẻ này tám chín phần mười là con của Phương Dao.
Ngu Vọng Khâu đưa mắt nhìn về phía nam tử phàm nhân đang ngồi cạnh hai đứa trẻ, ánh mắt bỗng chốc ngưng lại.
Trong lòng thầm thốt lên: “Khó trách! Khó trách!”
Dung mạo này, khí chất này, ngay cả thời kỳ nhan sắc đỉnh cao của ông cũng phải nhường ba phần.
Vậy thì tám chín phần mười kia trong khoảnh khắc đã tăng lên thành mười phần chắc chắn.
“Ta không cần chứng minh gì cả, ta dẫn theo bọn trẻ đến đây chỉ là muốn cả nhà đoàn tụ.” Nam tử phàm nhân lạnh lùng liếc nhìn Cảnh Úc, sau đó ánh mắt chuyển sang Phương Dao, trong đó dường như mang theo vài phần phức tạp khó tả.
Thanh âm hắn dần trầm xuống, không cao ngạo cũng chẳng thấp hèn, nhưng lại đượm một chút ấm ức và u oán:
“Nếu nàng không muốn nhận con thì ta sẽ dẫn bọn trẻ rời đi, không cần nói ra những lời khó nghe đó.”