Trẫm Là Con Mồi Của Nàng?

Chương 10: Không Để Nàng Nhường

"Sủng ái quá mức, chính là con dao hai lưỡi."

Hoàn Châu đứng trên lầu cao, nhìn xuống hồ sen phía dưới. Làn nước tĩnh lặng phản chiếu bóng trăng, nhưng bên dưới vẻ đẹp ấy là một sự tĩnh mịch đầy đáng sợ.

Sau chuyện của Như Phi, toàn bộ hậu cung đều bị chấn động.

Hoàn Châu—một nữ nhân mới nhập cung không bao lâu, đã có thể khiến một phi tần cao quý bị phế bỏ.

Điều này khiến lòng người bất an. Và những cơn sóng ngầm bắt đầu trỗi dậy.

"Nương nương, hôm nay cung nhân trong Dực Hoa cung đều có chút khác thường."

Lưu ma ma, người hầu thân cận của Hoàn Châu, cúi đầu thì thầm bên tai nàng.

Hoàn Châu khẽ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vươn ra chạm vào cánh hoa sen trước mặt.

"Lại có kẻ muốn động tay động chân?"

Lưu ma ma gật đầu.

"Sáng nay, nô tỳ phát hiện trong phòng bếp có người bí mật bỏ thứ gì đó vào canh mà nương nương thường dùng."

Hoàn Châu không hề bất ngờ.

Như Phi bị phế chỉ là khởi đầu. Hậu cung này chưa từng yên bình.

Khi nàng còn chưa được hoàng đế sủng ái, bọn họ có thể không để tâm. Nhưng khi nàng đã bước lên một vị trí đặc biệt, những kẻ kia không thể không hành động.

"Người đứng sau là ai?"

"Là người của Trịnh Quý Phi."

Hoàn Châu khẽ nhếch môi.

Trịnh Quý Phi—một trong ba phi tần có quyền lực lớn nhất hậu cung.

Nàng ta không giống Như Phi. Như Phi là kiểu nữ nhân dễ mất bình tĩnh, để lộ cảm xúc rõ ràng. Nhưng Trịnh Quý Phi thì khác. Nàng ta thông minh, trầm ổn, và quan trọng nhất—biết kiên nhẫn.

Một nữ nhân như vậy mới thực sự đáng sợ.

---

Buổi chiều hôm đó, Hoàn Châu nhận được lời mời đến Cảnh Xuân Cung.

Nơi đó chính là tẩm cung của Trịnh Quý Phi.

Một lời mời đầy ẩn ý.

Lưu ma ma lo lắng, khẽ khuyên:

"Nương nương, người này không dễ đối phó, hay là lấy cớ từ chối?"

Hoàn Châu cười khẽ, ánh mắt trong veo nhưng đầy sâu xa.

"Bà cho rằng ta có thể tránh được sao?"

Trịnh Quý Phi đã ra tay, thì dù nàng không đến, ả ta cũng sẽ tìm cách khác để thử nàng.

Thay vì bị động, chi bằng chủ động đối mặt.

Khi Hoàn Châu bước vào Cảnh Xuân Cung, Trịnh Quý Phi đã ngồi sẵn, dáng vẻ đoan trang tao nhã.

"Muội muội đến rồi, mau ngồi đi."

Giọng nói của nàng ta dịu dàng như nước, nhưng ánh mắt lại sắc bén như lưỡi dao.

Hoàn Châu mỉm cười, cúi đầu hành lễ vừa đủ phép tắc, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống.

"Thần thϊếp không dám chậm trễ trước Quý Phi nương nương."

Trịnh Quý Phi nhẹ nhàng nâng chén trà, đôi mắt quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt Hoàn Châu.

"Muội muội vào cung chưa lâu nhưng đã có thể khiến bệ hạ ưu ái bậc này, thật khiến bản cung ngưỡng mộ."

Hoàn Châu giả vờ khiêm tốn, khẽ cúi đầu.

"Tất cả đều nhờ vào ân điển của bệ hạ, thần thϊếp nào dám nhận công lao."

Hai nữ nhân ngồi đối diện, bên ngoài là những lời nói khách sáo nhưng bên trong lại là cuộc chiến ngầm.

Trịnh Quý Phi chậm rãi đặt chén trà xuống, ánh mắt sắc bén hơn.

"Muội muội có biết, hậu cung này chưa từng có ai được độc sủng quá lâu không?"

Hoàn Châu mỉm cười, ngón tay khẽ lướt qua miệng chén.

"Thần thϊếp đương nhiên biết."

"Vậy muội muội có nghĩ đến ngày mai sẽ ra sao không?"

Trịnh Quý Phi nghiêng đầu, nụ cười đầy ẩn ý.

"Bệ hạ dù yêu thích đến đâu, cũng không thể chỉ có một nữ nhân bên cạnh."

Một lời cảnh cáo ẩn ý.

Hoàn Châu biết, đây là một tín hiệu.

Trịnh Quý Phi đang thử nàng.

Nàng ta muốn biết—Hoàn Châu có thực sự là một nữ nhân ngu ngốc, hay là một kẻ nguy hiểm cần loại bỏ ngay từ bây giờ?

Hoàn Châu không tỏ ra sợ hãi hay bất an.

Nàng đặt chén trà xuống, đôi mắt cong lên như trăng non.

"Thần thϊếp chưa từng mơ tưởng đến độc chiếm ân sủng của bệ hạ."

"Ồ?"

"Thần thϊếp chỉ mong có thể yên ổn trong cung, không tranh không đoạt. Nếu Quý Phi nương nương muốn, thần thϊếp cũng nguyện nhường một bước."

Trịnh Quý Phi nheo mắt.

Nàng ta không tin Hoàn Châu dễ dàng lui bước như vậy.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía ngoài.

"Vậy thì trẫm sẽ không để nàng nhường."

Cả hai nữ nhân đều giật mình, đồng loạt quay lại.

Hoàng đế Dương Triệu Vũ đang đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng quét qua Trịnh Quý Phi.

"Hoàn Châu là người của trẫm. Nếu ai dám động vào nàng, trẫm sẽ không tha."

Câu nói ấy khiến Trịnh Quý Phi siết chặt tay.