Khóe môi Lăng Phong Tẫn càng mím chặt hơn, hắn cảm thấy An Vân Tịch đang mắng hắn, nhưng lại chẳng có bằng chứng gì...
Thái tử thấy bầu không khí nhờ lời An Vân Tịch mà dần hòa hoãn, liền đột ngột ngẩng đầu nói: “Vân Tịch, mọi chuyện vẫn chưa đến mức không thể vãn hồi, hôm qua là lỗi của Tẫn hoàng thúc, không phải lỗi của nàng... Chỉ cần nàng quay lại bên ta, vị trí Thái tử phi vẫn là của nàng!”
An Vân Tịch chỉ hận không thể trừng mắt lườm Thái tử một cái.
Rồi nhân tiện mắng gã một trận.
Nàng vừa tốn bao công sức dỗ cho người kia dịu xuống, vậy mà Thái tử chỉ nói một câu đã phá hỏng hết công sức của nàng!
Lăng Phong Tẫn nheo mắt, trong đôi mắt phượng ánh lên vẻ nguy hiểm vô tận, đôi mắt xanh thẫm phản chiếu rõ khuôn mặt của An Vân Tịch: “Hay thật, Thái tử đúng là si tình với nàng.”
Lăng Phong Tẫn là người đa nghi, nàng không thể chỉ dựa vào một hai câu là có thể khiến hắn thay đổi suy nghĩ hiện tại, huống chi tính cách hắn vô cùng bá đạo. Kiếp trước đến lúc họ hóa giải hiểu lầm, không biết đã trải qua bao nhiêu sóng gió...
Mãi đến ba năm sau, hai người mới hóa giải hiềm khích.
Thế mà đoạn tình cảm mới ngọt ngào chưa được bao lâu thì chuyện kia lại xảy ra... dẫn đến việc nàng cùng hắn chết chung trong hang động lạnh lẽo tối tăm năm ấy...
An Vân Tịch chớp mắt, nhìn vào đôi mắt sâu như đáy hồ của Lăng Phong Tẫn, rồi đột nhiên kiễng chân, chủ động hôn hắn một cái.
Hành động này khiến tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ.
Việc nàng làm khiến mọi người kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
“Được rồi, bao nhiêu người đang nhìn, cho dù ta có muốn quay lại, cũng không còn mặt mũi nào để gả đi nữa, thanh danh cũng đã hoàn toàn mất sạch rồi. Tẫn Vương gia, chàng phải chịu trách nhiệm đấy.”
Trước đây khi nàng hôn hắn, xung quanh không có ai.
Ngay cả nha hoàn cũng thức thời tránh đi từ sớm.
Nhưng bây giờ thì khác, giữa bao người như vậy, An Vân Tịch không thể không nghĩ cho danh tiếng của mình.
Người khác không thấy thì thôi, chứ hiện tại nàng chủ động hôn hắn, sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó không biết nàng sẽ bị bêu rếu thế nào nữa.
Yết hầu Lăng Phong Tẫn khẽ chuyển động, giây phút ấy, cảm xúc căng thẳng trong hắn đã lộ rõ dấu hiệu thả lỏng.
“Tịch Nhi...”
An Vân Tịch lúc này đã quyết định phóng lao thì phải theo lao.
Cho dù Lăng Phong Tẫn không tin nàng, cho dù thiên hạ đều mắng nàng là đồ không biết liêm sỉ, nàng cũng chẳng quan tâm nữa.