Lại nữa rồi. Kiếp trước cũng là những lời này. Thế mà khi đưa nàng đi dâng cho Phật tử, rồi lại dâng cho Lý Diệu, đâu có thấy lão ta mủi lòng mảy may.
"Nhưng bây giờ có người muốn tranh giành vương vị của ta, phụ vương phải làm sao đây?"
Triêu Lộ cúi gằm mặt xuống, khẽ thưa:
"Triêu Lộ chỉ là nữ nhi yếu đuối, không thể chia sẻ nỗi lo việc nước với phụ vương."
Lạc Tu Mị chậm rãi đi tới đi lui bên cạnh nàng, Triêu Lộ chỉ cảm thấy ánh mắt dò xét của lão như lưỡi rắn lướt qua thân.
"Đại ca con mưu phản bị ta gϊếŧ chết, Tam ca con mất tích, ta vốn tưởng có thể vững chân trên vương vị, nào ngờ con còn một Cửu ca. Hắn là Phật tử, ta không động đến hắn được, nhưng mà..."
"Con có thể."
Lão ta nhướn mày, trong mắt lộ ra nụ cười âm hiểm:
"Bọn họ đều nói, Phật tử từng có ý với con..."
"Không có." Triêu Lộ ngẩng phắt lên. Lời này quá ư vô lý. Làm sao y có thể có ý với nàng, kiếp trước y còn tránh nàng như tránh rắn rết. Nàng hít sâu một hơi, lắc đầu phân bua:
"Người ấy chỉ coi con là muội muội."
"Ta không hỏi hắn, chỉ hỏi con. Con không muốn sao?" Lạc Tu Mị cau mày khó chịu, đưa tay vuốt ve vài sợi tóc mai rơi xuống của nàng, đoạn quấn quanh ngón tay, dùng sức giật mạnh, kéo da đầu nàng nhói ran.
Triêu Lộ nhớ kiếp trước Lạc Tu Mị luôn nịnh bợ Đại Lương, thậm chí còn khom lưng uốn gối trước tân đế Lý Diệu. Nàng trấn tĩnh lại, nói:
"Ở Đại Lương, huynh muội không thể kết hôn, đó là hành động lσạи ɭυâи trái với luân thường đạo lý. Phụ vương đã muốn giao hảo với Đại Lương, há có thể không màng đến lòng dân? Nếu hoàng đế Đại Lương biết phụ vương bất chấp tam cương ngũ thường như vậy, liệu có dung thứ cho người không? Nếu có người mượn cớ này mà công kích phụ vương là bậc quân vương mà hạnh kiểm không đoan chính thì phải làm sao?"
Lạc Tu Mị chẳng những không sợ mà còn cười khẩy, lão nói:
"Nhưng Triêu Lộ à, hắn không phải là ca ca ruột của con. Ta đã điều tra ra hắn không phải là con ruột của đại ca ta, chỉ là một đứa trẻ mồ côi được đón về từ Đại Lương. Trong yến tiệc hôm nay, ta đã tước bỏ phong hiệu Vương tử của hắn, từ nay hắn chỉ là một thường dân. Cũng không còn là Cửu ca của con nữa."
Lạc Triêu Lộ ngã ngồi xuống đất, toàn thân lạnh toát.
Nàng không ngờ Lạc Tu Mị hành động nhanh chóng đến vậy, nàng muốn lấy cớ trì hoãn cũng chẳng kịp nữa rồi.
Đối với Lạc Tu Mị, thân phận Vương tử luôn là mối đe dọa trong việc tranh quyền. Quá nhiều người sẽ vì Lạc Tương là Vương tử mà ngả về phía y - dù Phật tử chẳng có ý định lên ngôi, chí hướng cũng không ở đó.
Lạc Tu Mị đã làm vua, nhất định phải tước bỏ danh hiệu Vương tử của Lạc Tương trước, rồi phá bỏ thân phận Phật tử của y mới có thể yên tâm.
Nụ cười của lão lan rộng, ý vị thâm trường:
"Triêu Lộ, hắn không phải ca ca của con, cũng chỉ có con mới có thể khiến hắn không còn là Phật tử nữa."
Triêu Lộ lùi lại vài bước, muốn chạy, nhưng có thể chạy đi đâu.
"Nam nữ hoan ái, vốn là lẽ thường tình." Giọng nói tàn nhẫn và vô sỉ của Lạc Tu Mị vang lên trên đỉnh đầu, "Vương nữ tuyệt sắc, thêm chút dược lực, dù là Phật tử cũng khó mà kiềm chế..."
"Sao Vương nữ không cùng Phật tử mặn nồng một đêm?"