Ngoài trời, một chú chim nhỏ màu trắng bạc xuyên qua màn tuyết trắng dày đặc, tựa như con thoi, khi bắt kịp xe lửa, nó sà xuống nhẹ nhẹ gõ lên cửa sổ xe, Hạng Thành quay đầu lại nhìn, chim nhỏ lại bay lên cao, biến mất.
Hạng Thành đến gần cửa sổ, môi mấp máy, nhỏ giọng nói: "Đi, đi đi, không nên ở đây."
Chim nhỏ mất tăm, Hạng Thành gỡ nón, rũ rũ tóc xuống, cào vài phát, bỏ tay vào túi, đôi chân dài vắt lên, tựa vào bức tường trước nhà vệ sinh, ngủ.
Sáng sớm sáu giờ, sau khi trải qua mười một giờ hành trình trên xe lửa hắn đã đến Quảng Châu, Hạng Thành bị cuốn vào dòng người "xuân vận"* đang cuồn cuộn chảy về phương Nam, hắn bị đẩy ra khỏi nhà ga, khi tới trạm soát vé thì còn gặp chuyện không tìm được vé tàu mà mém chút nữa là bị đưa vào phòng điều tra.
*Xuân vận: chỉ hiện tượng dòng người lũ lượt từ các thành phố lớn về quê ăn Tết, số lượng người lúc này là rất lớn
Sau khi rời khỏi nhà ga, mưa rơi lắc rắc, nơi nơi đều nói tiếng Quảng, ông chủ quầy bán báo vừa xem TV vừa hơ lò sưởi, làm Hạng Thành hơi ngại.
"Gọi điện thoại." Hạng Thành nói.
Ông chủ không chú ý đến hắn, Hạng Thành lớn tiếng một chút: "Ông chủ, tôi gọi điện thoại!"
"Gọi đi!" Ông chủ trả lời: "Trừng mắt làm gì?"
Hạng Thành để rương da xuống, mở di động xem tin nhắn, trên màn hình di động người đồng hương kia đã gửi cho hắn số điện thoại của bạn anh ta, kiếm cho hắn một chỗ nghỉ chân.
Điện thoại không ai bắt máy, Hạng Thành đành phải đứng chờ, ông chủ bán báo nhìn hắn chằm chằm.
Một lúc sau, Hạng Thành gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có ai nhận, di động còn mười đồng, cước điện thoại thì quá đắt, phải tiết kiệm một chút, mà cái điện thoại này đã dùng lâu lắm rồi, dãi nắng dầm mưa, lúc thì xài được lúc thì không, đôi khi lại tự nhiên ngắt, quả là tức chết người.
Cách mỗi mười phút Hạng Thành lại gọi một lần, được bốn lần thì ông chủ đã trừng mắt nhìn hắn, chắc chắn là vì ông ngại cái tên ôn thần này đứng ở đây chiếm hết chỗ làm ăn của mình. Không còn cách nào khác Hạng Thành đành phải ngừng gọi điện, cúi người vác cái túi lên như đeo ba lô, bỗng nhiên hắn phát hiện - chiếc rương da biến mất.
Trong khoảnh khắc đó, Hạng Thành đứng tại chỗ ngỡ ngàng sau đó nhìn quanh hai bên, đeo cái túi lên vẻ mặt đầy ngỡ ngàng cùng giận dữ, biết được mình bị trộm, hắn liền nhanh chân bước đến góc đường không có người, kiềm nén cơn giận, thở phì phì, châm một điếu thuốc trấn tĩnh lại.
Hai ngón tay Hạng Thành kẹp điếu thuốc, híp mắt, phun vào không trung một vòng tròn.
Vòng khói như có sinh mệnh, bay lượn lờ trong không khí rồi biến thành một con tinh linh kỳ dị, vây quanh thân thể Hạng Thành sau đó nó quay đầu bay sát mép tường theo hướng ngược lại.
Hạng Thành xoay người đuổi theo, cách nhau một khoảng lớn, cơn gió lần thứ hai thổi qua cửa sạp báo, qua đường lớn, qua xe ôtô thắng gấp, tài xế mắng lớn, Hạng Thành vịn hành lang bằng đá, xoay người nhảy qua, lao xuống cầu vượt chạy đến con ngõ tối mờ.
Hai gã thanh niên đang đứng trước một nhà trọ, lúi cúi mở khóa rương da của Hạng Thành, hắn tức giận gào lên, từ trong túi rút ra một cây gậy gỗ xông lên chặn hai tên trộm, tên sửa giầy đang mở khóa hoảng sợ hô lên: "Muốn đánh, ra ngoài đánh!"
Hạng Thành một chân đá sập sạp hàng, hai tên trộm ôm rương da bỏ chạy, một tên chạy vào hành lang, một tên chạy lên lầu, túi Hạng Thành bị mắc kẹt ngay cửa chống trộm, hắn nhanh chóng bỏ túi xuống. Gầm lên: "Trả cho tao!"
Tên trộm trốn ở góc đường mở rương ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc, trong khoảnh khắc đó Hạng Thành cực kỳ nhanh nhẹn xoay người nắm lấy tay vịn nhảy lên hành lang tầng ba, đó là một hành lang tăm tối, tuy nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh tên trộm quăng cái rương đã được mở khóa về phía Hạng Thành.
Bột màu trắng bên trong bị hất ra, đó là một vật hình dáng kỳ dị, bám vào người Hạng Thành.
Hạng Thành ngạc nhiên há hốc mồm, đứng tại đó thở dốc, toàn thân hắn là một màu trắng xóa, bụi phấn rơi rơi nơi hành lang hẹp, được ánh mặt trời chiếu sáng tựa như tuyết trắng ngày đông.
Hai mắt Hạng Thành đỏ bừng, cả người dường như mất hết sức lực, hắn quỳ trên mặt đất, run run gom bụi phấn lại lẩy bẩy đem nó cất vào rương.
Bên ngoài cảnh sát đã tới, cầm loa phóng thanh hô, Hạng Thành biết mình đã chuốc lấy phiền phức, định nhanh chóng rời khỏi nhưng ổ khóa rương đã bị phá hỏng, cầm cái rương trong tay, cạch một tiếng bụi phấn lại rơi đầy mặt đất.
Cảnh sát xông lên lầu hai, Hạng Thành liền nói: "Tôi không phải người xấu!"
Chập tối, trong đồn cảnh sát.
Cảnh sát ghi lý lịch của Hạng Thành, hai người đưa mắt nhìn nhau.
"Cậu làm việc gì? Nghề nghiệp cụ thể?" Cảnh sát hỏi.
Túi lớn đeo trên lưng bị mở, toàn bộ đồ đạc của Hạng Thành được trút ra, một xâu tiền cổ, một cái chuông, một bó dây tơ hồng, một tuýp kem đánh răng Trung Hoa, bàn chải đánh răng đã dùng qua, một cây côn nhị khúc inox lắp ráp được, một cây dù, xấp giấy ố vàng, một quyển "Tập hợp chuyện", một quyển "Tuyển tập thơ Emily Dickinson", một túi thạch cảm đương loại nhỏ đủ màu sắc, hai bịch băng vệ sinh, vài cái quần đùi hoa, vài ba cái áσ ɭóŧ ướt mồ hôi, miếng dán giảm đau, thuốc bột trắng Vân Nam, một bình thủy tinh có vòi đựng nước ấm cùng với một xấp giấy đỏ, trên mặt ba tờ giấy đỏ vẽ mấy cái đầu con quái vật lưỡi dài xiêu xiêu vẹo vẹo bằng bút bi, một túi đựng thực phẩm trong đó là nửa cân đậu nành, hai bao cải muối Phù Lăng, vài cái bánh bao khô cứng, một lọ thuốc mũi, một chiếc chăn đã được xếp gọn, một cái lều hình chóp, một cái gối, một tấm drap nhỏ, màu đỏ thêu vô số yêu quái kỳ lạ.