Mỗi lần nhìn tư thế ngủ của Đông Đông, Cao Diễn buồn cười. Không biết bé con này giống ai mà ngủ kiểu đó? Rõ ràng bản thân cậu ngủ rất nghiêm chỉnh, nhưng từ nhỏ Đông Đông đã ngủ xấu như vậy. Nếu không có cậu nằm bên cạnh, Đông Đông có lẽ đã xoay xuống chân giường rồi.
Cao Diễn nhẹ nhàng nhét hai bàn tay nhỏ của Đông Đông vào trong chăn, rồi dùng điều khiển tắt máy lạnh trước khi khẽ khàng bước ra ngoài.
Tống Minh đã thức dậy, đang mặc quần đùi rộng và áo ba lỗ, đứng bên cửa sổ giãn gân giãn cốt. Khi thấy Cao Diễn bước ra, anh ta khẽ nhếch cằm, ra hiệu cho Cao Diễn nhìn về phía bàn trà.
Cao Diễn đưa mắt nhìn qua, thấy một phong bì đặt trên bàn, không cần nghĩ cũng biết đó là gì.
Cả Cao Diễn và Đông Đông đều không có hộ khẩu, giấy chứng minh thư mà Cao Diễn đang sử dụng cũng là giả nên cả bằng lái xe và các giấy tờ khác đều là giả. Những giấy tờ giả này đều do Tống Minh giúp cậu làm, có thể sử dụng như giấy tờ thật trong một thời gian, nhưng sau một khoảng thời gian, tất cả giấy tờ đều phải thay đổi một bộ mới.
Tống Minh nói: "Lần này có thể dùng được khoảng nửa năm, cậu cứ dùng trước đi."
Cao Diễn đi tới đổ những thứ trong phong bì ra, quả nhiên là hai tấm thẻ giả, một thẻ căn cước và một bằng lái xe, dù sao nhìn vào Cao Diễn cũng thấy như thật.
Cao Diễn: "Cảm ơn nhé."
Tống Minh dạng chân xoay hông, quay đầu nói với vẻ rất đàn ông: "Cậu nói cảm ơn với tôi làm gì? Hai anh em chúng ta là gì nào!?"
Tống Minh và Cao Diễn từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Tống Minh là người thành phố H, ban đầu theo gia đình học ở Tô Châu, sau khi bố mẹ ly hôn, mỗi người lập gia đình riêng và chê Tống Minh là con của người trước. Cha của Cao Diễn đã chu cấp cho Tống Minh ăn học, xem anh như đứa con trai thứ hai. Tống Minh và Cao Diễn giống như anh em ruột, sau khi Cao Tiềm mất, mối quan hệ của họ vẫn rất tốt. Cao Diễn cũng không có tài khoản ngân hàng, tất cả đều mở bằng chứng minh thư của Tống Minh, những thẻ ngân hàng trong túi đều mang tên Tống Minh.
Có chứng minh thư và bằng lái xe, Cao Diễn đi lại bên ngoài cũng thuận tiện hơn.
Sau khi Tống Minh vận động buổi sáng xong, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, dừng tập, nói với Cao Diễn: "Bước tiếp theo cậu định làm gì? Cậu làm một cây tiền giả đưa cho nhà họ Cao, chắc Cao Vinh Sinh sẽ tức chết mất."
Cao Diễn suy nghĩ một lúc: "Nhà họ Cao tạm thời không có thời gian tìm tôi đâu."
Tống Minh sửng sốt, "Tại sao vậy?"
Cao Diễn ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt trầm tĩnh, rất bình tĩnh nói: "Bởi vì lần này nhà họ Cao đã đắc tội với một đại gia lớn, và vị đại gia đó chính là một ông trùm thương mại địa phương. Họ có gan tìm đến tôi, thì tôi có cách làm cho việc kinh doanh của họ đảo lộn hết lên."
Tống Minh vừa nghe có chuyện liền lập tức tiến lại gần: "Chuyện gì vậy? Sao trước đây tôi chưa từng nghe cậu nói?"
Cao Diễn nói: "Cao Vinh Sinh và Cao Hoàn Vũ đã làm một vụ làm ăn lớn, có vài nhà đầu tư cùng nhau rót vốn vào kinh doanh Cây tiền, nhà họ Cao đóng vai trò trung gian, giúp thẩm định đánh giá giá cả và hàng thật hay giả ấy mà."
Tống Minh mở to mắt: "Giả à?"
Cao Diễn nhướng mày: "Đương nhiên là giả, nếu tôi đoán không sai, mấy cây tiền đó chính là hàng giả mà cha tôi đã làm ngày trước."
Tống Minh giơ tay, đưa ngón cái lên với Cao Diễn: "Cậu quá đỉnh! Tiếp theo cậu định làm gì? Nhà đầu tư đó đã biết hàng là giả chưa?"
Cao Diễn nói: "Ngành này vốn thế, phải đề phòng những chuyên gia trong giới. Trước đây, khi vài cây tiền đột nhiên xuất hiện trên thị trường đồ cổ, tôi vốn không để ý lắm. Ngày cậu đưa Đông Đông đi, tôi đã nhờ người dò hỏi, thì ra có người dùng chúng làm "mồi câu". Thương nhân vốn tính toán kỹ lưỡng, trong giới ai cũng lấy nhà họ Cao làm chuẩn - nhà họ Cao nói thật là thật, nói giả là giả. Việc nhà đầu tư đó muốn tìm người thẩm định lại những đồng tiền cũng là điều dễ hiểu."
Tống Minh: "Vậy nên cậu đã cho người lan truyền tin tức trên thị trường đồ cổ, nói rằng những đồng tiền mà nhà họ Cao thẩm định lần này đều là giả?"
Cao Diễn gật đầu: "Thì vốn nó là giả mà."
Tống Minh vuốt cằm, suy nghĩ một lúc, bỗng cười gian xảo: "Nếu thật sự vậy, lần này Cao Hoàn Vũ thực sự sẽ gặp nguy rồi."
Cao Diễn không nói gì, rót cho mình một cốc nước lọc rồi uống. Chuyện này không ai biết được sẽ phát triển đến thế nào. Nhà đầu tư đó chắc chắn là người thông minh, người thông minh có cách làm của người thông minh. Trước khi rời Tô Châu, Cao Diễn đã cho Cao Hoàn Vũ một bài học, nhưng ai biết được sau đó mọi việc sẽ trở thành thế nào? Chỉ có thể chờ xem diễn biến của sự việc thôi...
Trong khi đó, Lưu Nghị vẫn chưa từ Tô Châu về thành phố H. Thư ký hiện tại của Lưu Nghị là một người đàn ông tên Hồ Luyện, tốt nghiệp chuyên ngành quản lý khách sạn, học đại học suốt chín năm trời, khi tốt nghiệp đã ba mươi tuổi.
Lưu Nghị ngồi trên ghế sofa của khách sạn, nghe Hồ Luyện báo cáo về tình hình công ty gần đây. Cuối cùng, anh ta cũng nhắc đến vụ việc của nhà họ Cao lần này.
"Cao Vinh Sinh đã ra mặt, nói rằng lần này ông ta sẽ tự mình thẩm định mấy cây tiền đó, và sẽ trả lời chúng ta trong vòng ba ngày."
Lưu Nghị ngồi trên ghế sofa, cúi đầu ký một bản hợp đồng, không ngẩng mặt lên: "Thẩm định thật giả của cây tiền cần ba ngày? Bảo họ, tối nay phải xác nhận tin tức cho tôi."
Hồ Luyện: "Vâng."
Tối đó, Cao Vinh Sinh quả nhiên đích thân đến, và mang theo mấy cây tiền đó.
Lưu Nghị và Cao Vinh Sinh cùng ngồi trong phòng hội nghị lớn của khách sạn. Cao Vinh Sinh lấy mấy cây tiền ra, đeo găng tay cẩn thận đặt lên tấm vải nhung đen.
Lưu Nghị gật đầu, ra hiệu cho Cao Vinh Sinh có thể nói. Cao Vinh Sinh nói: "Ngài Lưu, mấy cây tiền xu này trước đây đều do Hoàn Vũ thẩm định, chắc ngài đã xem qua báo cáo thẩm định rồi. Bây giờ tôi có thể đảm bảo nhân danh nhà họ Cao, những cây tiền này đều là thật."
Cao Vinh Sinh vừa nói xong, thì có người đưa báo cáo thẩm định mới cho Hồ Luyện, và Hồ Luyện chuyển báo cáo đến tay Lưu Nghị.