Cùng Kẻ Thù Xuyên Thành Đôi Anh Em Phản Diện

Chương 49

Minh Ương biết rõ tại sao cô ấy không ăn.

Trong nguyên tác, bố mẹ kiểm soát cô ấy đến mức gần như biếи ŧɦái. Liễu Doanh Doanh học múa ba lê, vì sự nghiệp của con gái, bố mẹ cô ấy cùng nhau nghỉ việc, mẹ cô ấy lo việc sinh hoạt hàng ngày và các hợp đồng công việc, sau khi chọn được dự án ưng ý, bố cô ấy sẽ đi đàm phán.

Từ việc lớn đến việc nhỏ, cô ấy như con rối mặc cho bố mẹ sắp đặt.

Dù trong nguyên tác Liễu Doanh Doanh có làm những chuyện tổn thương cô và anh em nhà họ Thẩm, hình như cũng không trách cô ấy được.

Minh Ương mở vỏ kẹo, tiếng giấy bóng kính sột soạt trong đêm tối nghe thật rõ ràng.

Liễu Doanh Doanh đương nhiên cũng thích ăn đồ ngọt, nếu không đã chẳng bán bánh ngọt nhiệt tình đến vậy.

Cây kẹo mυ'ŧ màu hồng trong suốt.

Chắc là vị bưởi, long lanh.

Cô ấy bất giác nuốt nước bọt, hai tay vẫn ôm chặt con gấu bông.

“Cho chị nè.”

Minh Ương lại chìa kẹo ra.

Liễu Doanh Doanh quay mặt đi: “Chị không ăn.”

Minh Ương: “Em không cho chị ăn, chị ngửi thử đi.”

Liễu Doanh Doanh: “...”

Minh Ương vươn dài cánh tay, cố tình quơ cây kẹo mυ'ŧ dưới mũi cô ấy một vòng, chắc chắn hương thơm đã vương lại bên cạnh Liễu Doanh Doanh, mới thỏa mãn bỏ vào miệng.

Hành động của cô khiến Liễu Doanh Doanh nhíu mày: “Em đến đây làm gì? Chỉ để chị ngửi thôi à?”

Minh Ương ngậm kẹo mυ'ŧ, giọng nói không rõ ràng: “Anh trai làm chị khóc, em đến xin lỗi chị.”

Liễu Doanh Doanh nói: “Anh trai em làm chị khóc vậy không phải anh trai em nên đến xin lỗi chị sao?”

Minh Ương lắc đầu: “Anh ấy sẽ không xin lỗi đâu, anh ấy chỉ giỏi nói móc thôi.”

Liễu Doanh Doanh: “...”

Không ngờ, cô tuổi còn nhỏ mà miệng lưỡi lanh lợi ghê.

Liễu Doanh Doanh được dỗ dành nên tâm trạng đã tốt hơn.

Minh Ương ăn rất ngon lành, má lúc phồng bên này, lúc phồng bên kia nhưng ăn rất sạch sẽ, không giống mấy bạn nam trong lớp, ăn kẹo mυ'ŧ mà nước miếng dính đầy ngực.

“Cho chị ngửi thêm tí nữa đi.”

Minh Ương chớp mắt, ngoan ngoãn đưa cho cô ấy ngửi.

Liễu Doanh Doanh cúi đầu, hít sâu một hơi hương thơm ngọt ngào.

Đoán không sai, đúng là vị bưởi.

“Ngoài xin lỗi ra? Em còn đến làm gì nữa?”

Minh Ương thành thật nói: “Làm thân với chị.”

Liễu Doanh Doanh nhiều fan nhất, cũng nhiều tâm tư nhất, không thể để cô ấy ghét mình được.

Cô ấy thoáng ngây người, sau đó bật cười.

Không phải nụ cười giả tạo trước ống kính, mà là nụ cười chân thật, xuất phát từ tận đáy lòng.

“Để chị suy nghĩ đã, không có việc gì thì em về đi.” Nhận ra lời này hơi gay gắt, nghe như từ chối, Liễu Doanh Doanh khẽ kéo lọn tóc xoăn bên thái dương: “Trẻ con không được thức khuya.”

Minh Ương chớp mắt, xoay người rời đi.

Lúc sắp ra đến cửa, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn cô ấy: “Chúc ngủ ngon, chị cũng mơ giấc mơ ngọt ngào nha.”

Cạch.

Cửa được đóng lại.

Liễu Doanh Doanh hít sâu một hơi, dụi mạnh đôi mắt cay xè vì khóc, sau đó nằm xuống giường.

Lúc trở mình, vai cô ấy chợt chạm phải vật gì đó cứng cứng.

Liễu Doanh Doanh nhíu mày, thò tay lấy thứ đó ra khỏi gối nhưng khi nhìn rõ, cô ấy chợt sững người.

Dưới ánh đèn leo lét, một cây kẹo mυ'ŧ bọc giấy kẹo cầu vồng ánh lên sắc màu lấp lánh.

[Chị cũng mơ giấc mơ ngọt ngào nha.]

Liễu Doanh Doanh nắm chặt cây kẹo, mím môi cười.

Bạn nhỏ tuổi còn nhỏ mà tâm cơ cũng không ít.

Nhưng mà...

Cũng khá ngọt ngào.

---

Sáu giờ sáng, các bạn nhỏ đều bị gọi dậy.

Liễu Doanh Doanh và Hứa Vân An đi sớm nhất, Minh Ương còn phải nhanh chóng đi tìm ông cụ bán rau để kịp tiến độ, đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian ở đây.

Đang định ra cửa, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Gia Thước ngồi trong phòng khách ủ rũ.

Bước chân khựng lại, Minh Ương quay người đi về phía cậu ta.

“Gia Thước, anh đang làm gì vậy?”

Thẩm Gia Thước liếc nhìn cô, rồi lại ỉu xìu nghịch món đồ chơi trên tay, Minh Ương nhận ra đây là món quà cậu ta đã chọn ngày đầu tiên.