Thượng Tướng Phản Diện Bỗng Biến Thành O

Chương 14

Nhưng đó là nguyên chủ! Nam Hòa Ngọc đã quyết tâm rửa tay gác kiếm, làm một người tốt. Tần Trầm Nguyệt là người mà hoàng thất tin tưởng nhất, ngay cả nhân vật chính sau khi trọng sinh cũng rất kính trọng anh ta, anh tuyệt đối không thể như nguyên chủ mà cứ cố tình đối đầu với anh ta nữa.

“Không cần đâu.” Nam Hòa Ngọc khẽ cười, bước đến ngồi vào chỗ trống bên cạnh bàn họp, “Tôi đã đến đây, đương nhiên sẽ không nhàn rỗi mà không làm gì.”

Nhìn thấy anh thực sự kéo ghế ngồi xuống, người đàn ông bên cạnh Tần Trầm Nguyệt cắn răng, vẻ mặt không kiên nhẫn định nói gì đó, nhưng bị Tần Trầm Nguyệt giơ tay ngăn lại.

“Được, vậy chúng ta tiếp tục.” Tần Trầm Nguyệt ngồi xuống, ngay lập tức màn hình đối diện lại sáng lên, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nam Hòa Ngọc đến muộn, vì vậy chưa bao lâu sau cuộc họp cũng kết thúc. Thực ra nhiệm vụ lần này không quá khó, bọn họ chỉ cần áp giải một tên thủ lĩnh nhỏ của bọn tinh tặc về thủ đô tinh, điều duy nhất cần lo lắng chính là khả năng bọn cướp sẽ xuất hiện giữa đường để giải cứu hắn.

Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người cùng nhau tiến về bãi xuất phát của cơ giáp. Nam Hòa Ngọc và Tần Trầm Nguyệt sóng vai đi ở phía trước, theo sau họ là các thuộc hạ của cả hai.

Ở trung tâm bãi xuất phát, một bộ cơ giáp khổng lồ màu trắng đang đứng sừng sững, một cánh tay điều khiển đã bị tháo rời, xung quanh có vài robot nhỏ đang làm việc.

"Thượng tướng, việc sửa chữa cơ giáp vẫn chưa hoàn tất, lần này có lẽ ngài sẽ phải dùng cơ giáp dự phòng..." Một nữ kỹ sư phụ trách điều khiển robot nhanh chóng tiến đến khi nhìn thấy Tần Trầm Nguyệt, giọng nói có chút do dự: "Hiện tại các kỹ thuật viên vẫn chưa tìm ra nguyên nhân trục trặc."

"Ừ, không sao. Tôi qua xem thử trước đã." Nói xong, Tần Trầm Nguyệt đi về phía cơ giáp của mình, đồng thời những robot nhỏ cũng lập tức tản ra, để lộ một hệ thống đường dẫn ánh sáng dày đặc đan xen trước mắt mọi người.

Đây chính là cấu trúc bên trong của cơ giáp.

Không hiểu sao, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Nam Hòa Ngọc lại dâng lên một cảm giác quen thuộc khó tả. Anh không kìm được mà tiến về phía cơ giáp. Tần Trầm Nguyệt thoáng nhíu mày khi thấy hành động này, nhưng không ngăn cản. Chẳng bao lâu sau, Nam Hòa Ngọc đã đứng trước cánh tay trái của cơ giáp.

Trong mắt người bình thường, những luồng ánh sáng nhiều màu sắc này trông chẳng khác nào một mớ hỗn độn. Nhưng khi đến gần, bộ não của Nam Hòa Ngọc lại tự động phân loại từng đường dẫn một cách rõ ràng.

Anh chậm rãi cúi xuống, ánh mắt khóa chặt vào một khu vực nhỏ bên dưới cánh tay trái.

"Thượng tướng, ngài—" Một thuộc hạ của Tần Trầm Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng, nhưng Nam Hòa Ngọc chỉ khẽ lắc đầu, giơ tay ra hiệu cho đối phương ngừng lại. Người đàn ông chậm rãi nhắm mắt, cơ giáp trước mặt anh biến mất, thay vào đó, trong đầu anh hiện lên một mô hình ánh sáng lơ lửng giữa không trung.

Trực giác mách bảo Nam Hòa Ngọc rằng, "mình" đã từng tự tay tháo rời cơ giáp không chỉ một lần, quen thuộc với từng bộ phận và đường dẫn bên trong nó.

Hơn mười giây sau, anh đột ngột mở mắt. Lúc này, sự bất mãn trong ánh mắt thuộc hạ của Tần Trầm Nguyệt gần như có thể thấy rõ bằng mắt thường. Nếu không phải vì anh cũng là một Thượng tướng của Đế quốc, e rằng họ đã xông lên kéo anh đi từ lâu rồi.

"Nơi này có vấn đề." Anh nói chắc nịch.

Lời vừa dứt, trước khi những người xung quanh kịp phản ứng, Nam Hòa Ngọc đã vươn tay chạm vào một đường ánh sáng màu đỏ sậm. Nguyên chủ trước đây luôn đeo một đôi găng tay, trông bề ngoài có vẻ bình thường nhưng thực chất lại được chế tạo bằng công nghệ tiên tiến nhất hiện nay.

Ngón tay của Nam Hòa Ngọc không xuyên qua đường sáng, mà nhẹ nhàng nâng nó lên, rồi di chuyển sang một bên.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây. Khi mọi người còn chưa kịp định thần, anh đã đứng dậy. Ngay lúc đó, cánh tay trái của cơ giáp phát ra ánh sáng màu lục, sau đó tất cả các đường ánh sáng cũng đồng loạt biến mất.

“……”