Thượng Tướng Phản Diện Bỗng Biến Thành O

Chương 11

“Theo thông lệ, sau này Giản Thần Túc sẽ gia nhập quân đoàn của ngài.” Khi Giản Thần Túc bước tới, hiệu trưởng ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Hòa Ngọc. Giọng điệu của ông ta có chút do dự: “Nếu Thượng tướng có suy tính khác, tôi có thể sắp xếp hắn đến quân đoàn khác.”

Hiệu trưởng rất hiểu học trò của mình, ông ta cho rằng Nam Hòa Ngọc sẽ ghen tị với Giản Thần Túc, một đàn em có thiên phú không thua kém gì anh. Thực tế, ông ta không đoán sai, nguyên chủ của thân xác này đúng là từng ghen tị với Giản Thần Túc. Nhưng ai bảo người bên trong cái vỏ này đã đổi thành một người khác? Nam Hòa Ngọc hiện tại đã quyết định đứng về phía nhân vật chính, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thắt chặt quan hệ với đối phương!

“Không cần đâu, tôi sẽ chăm sóc tốt cho đàn em.” Nam Hòa Ngọc quay đầu, mỉm cười gật nhẹ với hiệu trưởng, nói bằng giọng điệu chân thành.

“……” Nghe vậy, hiệu trưởng Tào không khỏi sững người, sau đó gượng gạo cười hai tiếng: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng nét mặt ông ta lại rõ ràng viết rằng: Nam Hòa Ngọc nhất định đang âm mưu chuyện gì đó!

Nam Hòa Ngọc dĩ nhiên nhìn ra, nhưng anh cũng biết việc xoay chuyển hình tượng của nguyên chủ không phải chuyện có thể hoàn thành trong chốc lát. Anh dời sự chú ý trở lại khán đài, tiếp tục theo dõi buổi lễ trao huân chương tượng trưng cho bước chuyển mình của nhân vật chính từ Học viện Quân sự Đế quốc ra tinh tế.

Vài phút sau, Giản Thần Túc đeo huân chương, quay về phòng nghỉ của lễ đường.

“Chúc mừng học trưởng! Sau khi có huân chương này, chắc hẳn anh có thể trực tiếp đến Xích Loan báo danh rồi nhỉ?” Một sinh viên phụ trách hậu cần cho buổi lễ hào hứng bước tới nói. “Xích Loan” trong lời của cậu ta chính là tên quân đoàn mà Nam Hòa Ngọc đang phục vụ.

Giản Thần Túc thoáng sững người, sau đó chậm rãi tháo huân chương khỏi quân phục, cầm trong tay. Qua mấy giây, hắn mới mỉm cười gật đầu với sinh viên kia: “Ừ.”

Là một phản diện, Nam Hòa Ngọc tuy có địa vị cao, nắm giữ quyền lực quân sự trong Đế quốc, nhưng danh tiếng của anh ngoài kia lại đầy thị phi. Tuy nhiên, bất kể người khác nhìn nhận ra sao, trong mắt hầu hết học viên Học viện Quân sự chưa tốt nghiệp, Nam Hòa Ngọc vẫn là cựu sinh viên xuất sắc nhất trong lịch sử học viện, mà quân đoàn của anh cũng là quân đoàn ưu tú nhất Đế quốc.

Giản Thần Túc từng nghĩ như vậy.

Thiếu niên siết chặt huân chương trong tay, sau đó lướt qua đám người xung quanh đang định bắt chuyện, một mình đi sâu vào phòng nghỉ.

Là Thượng tướng Đế quốc, lịch trình công tác của Nam Hòa Ngọc vô cùng dày đặc. Không lâu sau khi buổi lễ kết thúc, anh liền lên chiến hạm để đến một hệ sao khác. Và ngay khi vừa đặt chân lên chiến hạm, quang não mang theo bên người đã vang lên thông báo cuộc gọi, người gửi đến liên lạc chính là một phản diện lớn khác trong câu chuyện này, Công tước Phí Cảnh Đồng.

Người đàn ông vận quân phục đen ngồi trên ghế sofa da màu đỏ sậm, gần như nửa người hắn chìm vào ghế, trông vô cùng lười biếng.

Sắp phải nói chuyện với một đại phản diện khác, Nam Hòa Ngọc không phải không căng thẳng, thậm chí lòng bàn tay anh đã ướt mồ hôi lạnh. Anh cố gắng giữ nguyên dáng vẻ như cũ, bởi lẽ nguyên chủ vẫn luôn xuất hiện trước mặt người khác với hình tượng này.

Quả nhiên, khi cuộc gọi được kết nối, Phí Cảnh Đồng không hề tỏ ra nghi ngờ.

“Thượng tướng đại nhân định nghỉ ngơi rồi sao?” Phí Cảnh Đồng giả bộ ngạc nhiên nói, “Nếu vậy, tôi sẽ không làm phiền ngài nữa.” Dù miệng nói vậy, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định cúp máy.

“Dĩ nhiên là không.” Nam Hòa Ngọc cuối cùng cũng hơi ngồi thẳng dậy, hỏi: “Ngài có chuyện gì sao?”

Nghe vậy, Phí Cảnh Đồng khẽ cười, sau đó nhấc tách cà phê bên cạnh lên nhấp một ngụm, rồi mới chậm rãi nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát. Tôi nghe nói hôm nay Thượng tướng đã xử lý một kẻ trên tàu ST9-22, còn giúp đỡ đối thủ của hắn là Giản Thần Túc... Đúng lúc kẻ bị xử lý đó là thuộc hạ của tôi, nên tôi đặc biệt đến hỏi xem liệu hắn có mạo phạm ngài không.” Giọng điệu của người nói có thể nói là đã phát huy tối đa bốn chữ “mỉa mai châm chọc”.