Đào thị há miệng không biết nên nói thêm không, cuối cùng chỉ thở dài.
“Hả?” Lạc Sanh càng bối rối, trong ấn tượng của nàng Ngũ Vương mặc dù không dễ ở chung, nhưng cũng không đến mức…
Đào thị cũng cảm thấy đột nhiên nói thế thì độ tin cậy không cao, “Ta biết nếu nói ra thì các con sẽ không tin, nhưng thật ra hôm nay mẫu thân trọng sinh sống lại, nếu kiếp trước không tận mắt nhìn thấy hắn làm gì con, mẫu thân cũng không dám nói lời này.”
Đào thị nghĩ đến thôi mà thấy sợ, Ngũ Vương kia giấu đủ sâu, khi Lạc Hi sinh nở gây khó dễ, thay thế Thái Tử, phá hủy gia tộc Lạc thị.
Còn Tiểu Hoài Tịch đáng thương nhà họ vì an nguy của Lạc thị mà bị Ngũ Vương kia uy hϊếp mang đi, không biết bị chà đạp nhục nhã thế nào, chỉ vì đổi lấy một con đường sống cho Lạc thị.
Nhà của bọn họ bị hủy thành như vậy, Đào thị sao có thể không hận Tiêu Sở Hoài.
Lạc Sanh nghe tới nghe lui, trong lòng kinh ngạc, nhìn mẫu thân đang tức giận, nàng cũng không tiện nghi ngờ tính chân thực của thứ gọi là ‘sống lại’, “Mẫu thân, nhưng a tỷ có nói, quan hệ của Thái Tử và Ngũ điện hạ rất tốt.”
Tuy nàng không nhìn ra, nhưng a tỷ có thể gả vào Đông Cung thì cũng phải có trí tuệ cùng mắt nhìn người.
“Lòng người này không đủ để chống lại cám dỗ, trước kia tuy rất tốt, nhưng không biết vì sao lại trở mặt.” Đào thị chỉ là phụ nhân trong khuê phòng, cũng ít lui tới Đông Cung, kiếp trước chỉ biết khi Lạc Hi sinh thì phải chịu khổ, dẫn đến một loạt biến cố trong nhà, “Không chỉ các con, trước kia mẫu thân cũng rất kính trọng Ngũ Vương điện hạ, ai mà biết…”
“A tỷ của con mang thai đứa bé này vốn đã vất vả, mẫu thân không dám nói với nó.” Đào thị thở dài một hơi, “Huống chi mẫu thân vừa mới tỉnh, biết rất ít, lại không chắc chắn Ngũ Vương che giấu ngay từ đầu, hay là vì một điều gì đó mới trở mặt.”
Lạc Sanh nghe Đào thị nói, không hiểu sao nghĩ đến cuộc đối thoại hôm nay trốn trong bụi cây nghe được, đột nhiên kinh ngạc che môi!
“Mẫu thân nói thế làm con nhớ đến một chuyện, hôm nay con quay về nhặt đồ, trùng hợp nghe được một ít lời…” Lạc Sanh một năm một mười kể chuyện mình nghe được cho Đào thị.
“Nhưng lúc ấy, Tiêu Sở Hoài còn bảo người nọ cút đi.”
“A…” Đào thị trầm ngâm suy tư, “Có lẽ hắn chưa có ý tạo phản, nhưng về sau đã xảy ra chuyện gì đó rồi trở mặt.”
“Vậy chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu bây giờ hắn vẫn chưa có tâm tư kia, lại bị chúng ta châm ngòi rồi có tâm tư lệch lạc thì phiền toái.”
“Có câu nói, cố gắng thay đổi nhân quả ngược lại thúc đẩy nhân quả diễn ra nhanh hơn.” Đào thị nói thấm thía, rất có triết lý bổ sung thêm một câu, “Dân gian đều nói như vậy.”
Hai mẫu tử cùng nhau mưu đồ bí mật một phen, cuối cùng đạt thành nhận thức chung.
Để tránh đả thảo kinh xà, chuyện này ngoại trừ hai người các nàng cùng phụ thân, tạm thời không thể để cho người thứ tư biết được.