Khí lạnh trên người Bùi Tri Duật, thật sự không phải thứ mà người bình thường có thể kiểm soát được.
Nhưng may mắn thay, cô không phải là người bình thường, cô có tính cách bám dai như đĩa.
Bùi Tri Duật không những không ngăn được cô mà còn để cô ôm chặt cánh tay anh hơn.
Cả hai đều có giá trị nhan sắc cao, trang phục và khí chất cũng rất hợp nhau. Nhìn thoáng qua thực sự trông rất giống một đôi.
Viện trưởng nhìn họ, nụ cười cũng trở nên ân cần hơn.
"Tiểu Duật, đây thật sự là cô người yêu nhỏ của cháu sao?"
Bùi Tri Duật nhíu mày, đang định giải thích.
Ai mà biết được, người phụ nữ lại như chim non nép vào anh vội lên tiếng trước: "Dì viện trưởng, cháu và A Duật đã ở bên nhau hơn một năm, qua một thời gian nữa là đến ngày kỷ niệm rồi."
"Trước đây, cháu đã từng nghe A Duật nhắc đến dì. Anh ấy luôn nói dì rất đẹp, tốt bụng và rất thân thiết, nhưng bây giờ khi gặp được dì, cháu liền muốn mắng anh ấy. Sao anh ấy có thể gọi là dì chứ? Dì chăm sóc bản thân tốt như vậy, cháu còn có thể gọi là chị luôn đó."
...
...
Bởi vì bố cô đã vất vả gây dựng sự nghiệp từ sớm chỉ để bước chân vào ngưỡng cửa của giới hào môn, từ nhỏ cô đã được ông dẫn theo tham gia các hoạt động xã giao. Kỹ năng giao tiếp của cô được rèn luyện đến mức thành thạo, nói chuyện lưu loát vô cùng.
Gọi ai đó là “Chị” có thể áp dụng cho phụ nữ ở mọi lứa tuổi.
Quả nhiên, vị viện trưởng gần bốn, năm mươi tuổi này được cô khen ngợi đến mức mở cờ trong bụng, ngượng ngùng trách nhẹ một câu: “Làm gì có chuyện đó.”
Phó Yên liền tùy cơ ứng biến, thao tác nhanh như chớp: “Chị viện trưởng, son này của chị là màu gì, thương hiệu nào vậy? Đẹp quá đi! Nãy em nhìn từ xa còn tưởng chị là Lý Nhược Đồng – người đóng vai Cô Cô trong phim ngày xưa đó!”
Chỉ với một lời khen, viện trưởng hoàn toàn mất đi sự đề phòng với cô, nhìn cô như nhìn con gái ruột của mình.
“Aiya, làm gì có! Mấy cô gái trẻ bây giờ đúng là dẻo miệng, cái gì cũng khen được. Dì đây già rồi, nhan sắc cũng tàn phai rồi!”
“Tuổi tác chỉ thay đổi con số, còn nhan sắc thì mãi vẹn nguyên.”
Phó Yên chưa bao giờ thất bại với chiêu này. Chẳng mấy chốc, tay cô đã được viện trưởng nắm lấy, hai người bắt đầu nói chuyện về những chủ đề của phụ nữ.
“Thỏi son này là của Charlotte Tilbury đấy, mau add WeChat của dì đi, dì sẽ gửi mã màu cho cháu sau.”
Nhìn cô thoáng chốc đã thân thiết với một viện trưởng xa lạ, như thể quen biết đã lâu, Bùi Tri Duật khẽ đưa tay day trán.
Phó Yên ngoan ngoãn cười: “Được ạ.”
Trưởng bối muốn có WeChat, nghĩa là họ đã ngầm thừa nhận thân phận "Bạn gái của Bùi Tri Duật" của cô rồi.
Phó Yên vui vẻ trao đổi WeChat với viện trưởng, tiếp tục ngọt giọng, dỗ dành đến mức bà ấy cười tít mắt, không khép miệng lại được.
Trong khi đó, Bùi Tri Duật suốt cả quá trình đều giữ sắc mặt u ám, không biết nên nói gì cho phải.
Viện trưởng vốn là người rất nghiêm túc, vậy mà giờ đây, ngay trước cổng bệnh viện, tiếng cười của bà vang lên từng tràng.
Cuối cùng, bà nắm tay Phó Yên, ánh mắt hài lòng nhìn về phía người đàn ông trước mặt, người vẫn luôn trầm mặc ít lời.
“Tiểu Duật à, nhớ uống thuốc đúng giờ, kiểm tra sức khỏe toàn diện định kỳ. Dì và cậu của con sẽ mời những bác sĩ thần kinh giỏi nhất từ nước ngoài về chữa trị tại nhà cho con.”
“Còn nữa, dì rất thích cô bé này đấy. Con cũng thật là, có một cô bạn gái tốt như vậy mà giấu kỹ, trước giờ không dẫn đến cho dì xem, làm dì không vui chút nào. Lần sau nhớ đưa Yên Yên đến, dì mời hai đứa ăn cơm, cứ vậy nhé.”
Bùi Tri Duật: "…"
Anh vừa mới bị tai nạn xe, chấn động não còn chưa hồi phục, giờ đây lại càng cảm thấy đầu đau hơn.
Anh nheo mắt, đáy mắt sâu thẳm tối tăm, nhìn Phó Yên như thể đang xem cô diễn một màn "Kịch hay".
Phó Yên giả vờ không thấy, tiếp tục quấn lấy viện trưởng, nhất quyết không quay đầu nhìn anh.
Cô cũng không dám nhìn.
Viện trưởng nhìn về phía Bùi Tri Duật, cố tình nhướn mày giả vờ giận dỗi: “Sao thế? Yêu quý bạn gái bảo bối quá, không nỡ chia sẻ à?”
“Không có.”
Mấy trò đùa nhỏ nhặt này không thích hợp để giải thích trước mặt trưởng bối.
Cuối cùng, Bùi Tri Duật khẽ kéo môi, đáp một tiếng: “Được.”
Viện trưởng lại kéo "cô bạn mới" mới của mình nói chuyện một hồi lâu về những chủ đề của phụ nữ.
“Được rồi.” Bà ấy cười rạng rỡ, rồi nhẹ nhàng đẩy Phó Yên về phía người đàn ông trước mặt. Nhìn hai người họ, càng nhìn càng thấy hài lòng. “Đôi bạn trẻ các cháu, ta không chiếm thời gian của hai đứa nữa.”
“Yên Yên, nó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cháu phải chăm sóc nó nhiều hơn. Thằng bé này, tỉnh lại là lao đầu vào công việc, mất trí nhớ rồi vẫn là một kẻ cuồng công việc. Thật khiến người khác phải lo lắng!”
Phó Yên quay lại bên cạnh Bùi Tri Duật, không thèm để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của anh, trước mặt viện trưởng thản nhiên nắm lấy tay anh.
Anh không muốn nắm ư? Cô cũng chẳng quan tâm.
Trực tiếp đan chặt mười ngón tay.
“Vâng vâng, cháu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, dì cứ yên tâm đi. Cháu cũng sẽ thường xuyên báo cáo tình trạng của anh ấy cho dì.”
Viện trưởng thật lòng yêu quý cô, cười mãi không ngừng.
Nhưng trước khi rời đi, bà ấy lại nhìn Phó Yên với ánh mắt phức tạp.
“Đứa trẻ ngoan, thật là khổ cho cháu rồi.”
Phó Yên khựng lại trong giây lát, nhưng ngay sau đó, cô lập tức phản ứng. Cô càng dựa sát vào người Bùi Tri Duật, cánh tay áp chặt lên lớp vải đen của bộ vest anh mặc.
Cứ thế, hai người họ tay trong tay, trước mặt bậc trưởng bối, cùng nhau nói lời tạm biệt rồi bước xuống bậc thềm.
Viện trưởng dõi theo họ, rồi quay vào trong bệnh viện.
Chưa đi được bao xa, người đàn ông bên cạnh liền lạnh lùng buông tay cô ra.
Hận không thể khử trùng ngay lập tức.
Phó Yên nghiến răng.
Được thôi, anh thanh cao!
Đúng lúc đó, trợ lý Cao bước tới, báo cáo: “Ngài Bùi, hôm nay ngài xuất viện, tiểu thư Vãn Vãn đã đặc biệt sai người mang quà đến cho ngài.”
Nghe thấy cái tên “Bùi Vãn Vãn,” toàn thân Phó Yên lập tức căng cứng, một cảm giác khó chịu lạnh lẽo ập đến.
Cô suýt chút nữa quên mất — Anh chính là anh trai của ả trà xanh đó!
Cô lập tức cảnh giác, ánh mắt dán chặt vào Bùi Tri Duật.
Trợ lý Cao tiếp tục: “Ngoài ra, còn có hai bộ vest đặt may riêng, ngài có muốn để vào cốp xe rồi mang về nhà không…”
Nhưng Bùi Tri Duật chỉ bước qua anh ta, không thèm quay đầu lại.
Giọng nói băng giá.
“Vứt đi.”
WTF?! Bùi Tri Duật làm anh trai mà lạnh lùng đến mức này sao?
Đứng sau anh, Phó Yên hoàn toàn sững sờ.
Trước đây sao cô không nhận ra anh lại đẹp trai đến thế chứ!
Đúng rồi, vứt là đúng! Trước khi vứt còn phải giẫm lên mấy phát, ai mà thèm mấy thứ của ả trà xanh chết tiệt đó!
Khóe môi cô suýt nữa nhếch lên tận trời.
Bùi Tri Duật hoàn toàn không nhận ra thái độ khác thường của cô.
Trước cổng bệnh viện, một chiếc Rolls-Royce màu đen đã đậu sẵn, bên cạnh là hai vệ sĩ đang chờ.
Thấy họ đến, một người nhanh chóng bước lên mở cửa xe.
Khung cảnh y hệt như một phân cảnh trong phim Hàn Quốc.
Bùi Tri Duật cúi người ngồi vào xe.
Phó Yên cũng định bước vào, nhưng chưa kịp nhấc chân thì “Rầm”! — Cửa xe đóng lại ngay trước mặt cô.
Cô ngẩn người.
Tiếp đó, động cơ xe khởi động, đối phương thế mà sắp rời đi.
WTF?! Ý gì đây?!
“Bùi Tri Duật!”
Cô đập mạnh vào cửa sổ xe, trong kính phản chiếu đôi mắt cô bùng cháy như lửa.
Cửa kính từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt lạnh nhạt của Bùi Tri Duật. Đôi mắt anh u tối như màn đêm, không chút cảm xúc nhìn cô.
Cô lập tức biến thành đáng thương: “Anh trai, anh không cho em lên xe sao?”
Tốc độ thay đổi thái độ của cô nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.
“ Diễn chưa đủ sao?”
Giọng anh không hề mang chút dao động, nhưng lại khiến tim cô đập lỡ một nhịp.
Nỗi sợ anh đã khắc sâu vào tiềm thức cô bao năm nay. Dù anh mất trí nhớ, nhưng cảm giác áp lực mà anh mang đến vẫn chẳng thay đổi.
Chỉ cần ngồi đó, khẽ liếc mắt một cái, cũng đủ làm tim cô đập loạn.
Làm anh trai cô lâu như vậy, nghe cô gọi “Anh trai” bao lần, khí chất áp đảo của anh chưa bao giờ là giả. Đàn ông ở tầng lớp này, lúc nào cũng vừa cao minh vừa vô tình. Nếu cô muốn kiểm soát anh, e là phải tính toán kỹ lưỡng.
Phó Yên đột nhiên im bặt, cúi đầu, không nói gì nữa.
Nói cho cùng, cô vẫn có chút sợ anh.
Giọng cô nhỏ hẳn đi: “Em chỉ lo cho anh thôi… Đã mấy ngày không gặp, em chỉ muốn xem tình trạng hồi phục của anh thế nào…”
Bùi Tri Duật dường như không có nhiều kiên nhẫn, đưa tay day trán, giọng điệu bình thản nhưng sắc bén:
“Chẳng phải tôi đã nói với em rồi sao? Chúng ta đã chia tay rồi.”
Trong lòng Phó Yên lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo đỏ chói.
Những người đàn ông có địa vị cao, đều cực kỳ kiêu ngạo.
Anh không phải kiểu người thích bị người khác năm lần bảy lượt phản bác quyết định của mình.
Một lần, có thể bỏ qua.
Nhưng thêm vài lần nữa, thì chính là không biết tốt xấu.
Bùi Tri Duật bắt đầu cảm thấy phiền khi bị cô quấy rầy.
Cô thích làm trò, anh không thích.
Mà bây giờ, xem ra cô đã hơi quá đà rồi.
Những gì cô vừa làm trước mặt viện trưởng, anh đã thấy khó chịu. Một khi đàn ông đã không thích một người phụ nữ, thì trong mắt anh, cô chỉ là "kẻ phiền phức."
Tim Phó Yên đập nhanh hơn.
Không ổn rồi, phải đổi chiến lược.
Cô lập tức điều chỉnh giọng điệu, ngoan ngoãn nói:
“Em biết mà, chúng ta chia tay rồi, em sẽ không dây dưa với anh nữa.”
“Chỉ là… tài xế của em có việc đột xuất, em cần phải về phòng làm việc. Anh có thể cho em đi nhờ một đoạn không?”
"Không được." Anh không hề do dự, thẳng thừng từ chối.
Phó Yên nhíu mày, giọng mềm mại hơn, mang theo chút nũng nịu:
“Anh à… nhưng mà cơ thể em không khỏe.”
Ngón tay Bùi Tri Duật khẽ động, cánh tay đặt trên cửa sổ xe chống cằm, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Không khỏe chỗ nào?”
Cô nắm lấy tay anh, muốn đặt lên ngực mình, vẻ mặt nghiêm túc như thật:
“Tim em đau.”
"..."
Chiếc Rolls-Royce suýt chút nữa đã lăn bánh, may mà cô kịp thời chặn lại.