Lý Trạm và Trần Dao không còn để tâm đến những người xung quanh nữa. Từ sau khi hắn đuổi hết bọn trẻ đi, chỉ còn lại hai đứa chơi với nhau.
Trần Dao tuy không hiểu tại sao chỉ được chơi với mình hắn, nhưng nàng vẫn vui vẻ chạy nhảy, kéo hắn chơi trò đuổi bắt.
Lý Trạm tuy không thích trò trẻ con, nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của Trần Dao, hắn cũng không từ chối.
Hắn không chạy, chỉ ung dung đi phía sau nàng, nhìn nàng xoay vòng dưới ánh đèn l*иg, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
Thỉnh thoảng nàng vấp chân suýt ngã, hắn liền đưa tay kéo lại, đôi mắt thâm trầm nhìn nàng.
“Nàng vụng về quá.” Hắn chê.
Trần Dao bĩu môi: “Không có!”
Lý Trạm khẽ nhếch môi, trong lòng cảm thấy nàng thật thú vị.
Nhưng niềm vui không kéo dài quá lâu.
Không bao lâu sau, từ xa đã có tiếng bước chân vội vã.
Hai nô tỳ chạy đến, nhìn thấy hai đứa trẻ liền biến sắc.
Tỳ nữ của Trần Dao lập tức hành lễ với Lý Trạm, giọng nói run rẩy:
“Bái kiến Tiểu Vương gia… Nô tỳ thất trách, xin Tiểu Vương gia thứ tội…”
Không ai trong phủ Trần Thừa tướng không biết Tần Vương gia đáng sợ đến mức nào. Bây giờ tiểu thư nhà mình lại vô tình chơi cùng con trai của hắn, nếu để Trần Thừa tướng biết, không biết sẽ ra sao.
Không dám chậm trễ, nàng vội bế xốc Trần Dao lên, định rời khỏi ngay lập tức.
“Tiểu thư, phu nhân đang chờ người, chúng ta mau về thôi!”
Trần Dao bị bế lên, chưa kịp phản ứng, còn Lý Trạm thì ngay lập tức bước lên chặn lại.
“Thả nàng xuống.” Hắn ra lệnh.
Nô tỳ của Trần Dao sợ đến toát mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy.
Tiểu Vương gia không cho mang tiểu thư đi?
Nàng khẽ nuốt nước bọt, giọng điệu cẩn thận: “Tiểu thư nhà nô tỳ đã chơi đủ lâu rồi, phu nhân đang tìm, nếu không quay về sẽ bị trách phạt…”
Lý Trạm nhíu mày, ánh mắt tối lại.
Hắn không thích việc có người khác quyết định thay hắn. Hắn còn chưa chơi đủ với Dao Dao, ai cho phép nàng rời đi?
Hắn đang định gây khó dễ, thì bên cạnh có giọng nói nhỏ vang lên:
“Tiểu Vương gia, mẫu thân đang tìm ngài…”
Hắn quay sang, thấy nô tỳ của chính mình đang cúi đầu thấp giọng nhắc nhở.
Mẫu thân tìm hắn?
Lý Trạm tuy kiêu ngạo, nhưng hắn lại rất nghe lời Triệu Nguyệt.
Mẫu thân luôn lo lắng cho hắn, nếu để nàng chờ lâu, chắc chắn nàng sẽ hoảng sợ.
Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt không cam tâm nhìn Trần Dao, sau đó mới lùi lại một bước.
“Lần sau gặp lại.” Hắn nghiêm túc nói.